Tờ mờ sớm thứ hai, máy bay trở về Cali sao đông nghẹt không c̣n một chỗ trống, nhưng cũng may được ghế cửa sổ nên đông cũng chẳng hề hấn chi lắm, cứ thong dong chèn gối tựa đầu vào thành cửa sổ mà lơ mơ cho trôi qua ngày tháng mặc cho nhân thế lao xao…
Hàng ghế phía sau có tiếng con nít bi bô, dễ thương. Rồi - Trúng mánh! Lỡ “an vị” mất rồi, chẳng c̣n đổi ghế đâu được! Thôi th́ chỉ cầu mong vị con nít này ngoan ngoan, trầm tính tí tí, đừng phá phách, đừng đạp ghế ḿnh ầm ầm, đừng la hét, cho chuyến bay dài 5 tiếng được yên lành…
Máy bay rồi cũng nhấc ḿnh cất cánh, tiếng động cơ ŕ ŕ ru ngủ…
Có lẽ bên ngoài đang tiết thu, trời lạnh nên máy bay mở sưởi nóng quá. Phải nói là nóng quá xá. luôn? À, nhớ ra tại ḿnh đang mặc áo lạnh dầy cộm, lại thêm cả khăn choàng cổ luôn, hèn chi…
Cởi khăn quàng. Cởi luôn cả chiếc áo ấm.
Ủa sao vẫn c̣n nóng ta? Nóng ơi là nóng. Không suy nghĩ, tiện tay cởi phăng luôn cái áo thung “cúng cuồi”, ở trần ra luôn cho nó mát…
Ahh… thiệt là đă. Cũng không mát ǵ hung hơn đâu, nhưng … đỡ nóng hơn hồi năy mà.
Đang loay hoay xếp mớ khăn khiếc, áo sống vừa cởi bỏ ra th́ cô tiếp viên trên từ đâu xồng xộc chạy tới bắt phải mặc lại áo vào. Cô ta bảo không mặc áo trên máy bay là phạm “thuần phong mỹ tục”, và nếu cứ cởi trần nhông nhông như thế này cô ấy sẽ kêu pô-lít (police) bắt.
Trời đất, Mỹ mà cũng xài từ “thuần phong mỹ tục” sao cà? Mà Mỹ sao cũng nói chuyện giống Việt Nam ḿnh ghê, cũng cái từ “Kêu pô-lít bắt”??? Và cũng không hiểu sao cổ nói chi th́ nói, ḿnh cứ mặc kệ, phớt lờ như không, vẫn chậm răi điềm nhiên tiếp tục công việc xếp áo năy giờ.
Cô tiếp viên như nổi điên lên. Cô toác miệng ra gào thét! Rồi lấy toàn lực đập tay vào thành ghế của ḿnh “th́nh thịch th́nh th́nh” bắt mặc áo, làm toàn thân ḿnh cứ giật nẩy, nhảy nhỏm trên ghế… Ơ hay… cái cô này lạ nhỉ? Và từ đâu đâu lố nhố nhảy ra ba bốn người cảnh sát tay cầm dùi cui cùng c̣ng tay, rầm rập chạy tới, sát khí đằng đằng …
Lúc này c̣n chờ ǵ nữa mà không chụp ngay mớ áo choàng hết ngay vào người? Cái cổ áo thung hồi năy ok lắm mà giờ bỗng như co chật lại, kéo hoài không lọt qua đầu. Loay hoay, vẫy vùng…
Rồi bỗng ḿnh … mở choàng mắt… Ngơ ngác… Ngác ngơ…
Thành ghế vẫn nẩy tưng tưng. Ở đàng sau có tiếng đàn bà hốt hoảng hét con, rồi một cái đầu tóc hoe vàng của người đàn bà chồm lên xin lỗi…
Định thần lại … Oh, té ra đứa con nít đàng sau đang … bị buồn chân, thẳng cẳng đạp lia lịa vào ghế ḿnh. Ngó ngược xuống người thấy ối may quá, vẫn c̣n đang áo sống đàng hoàng mà.
Té ra là ta … mơ?
Hú vía, vậy là ḿnh không phạm … thuần phong mỹ tục….
Và cũng hú vía không có “pô-lít” c̣ng tay…
Chung quanh, sưởi vẫn nóng như thuở đầu ….
Đàng sau đứa con nít đă ngưng đạp, ít ra là trong lúc này…
Thở phào, thôi kệ nó đạp th́ cứ đạp, miễn là đừng có “pô-lít” là ok.
Tại sao thuở xưa mấy ông Lưu Nguyễn cũng nằm xuống cái là mơ thấy tiên. Ngày này ḿnh bay trên mây, ngang qua cơi trời, lại mơ thấy cô tiếp viên hung dữ cùng pô-lít hùng hổ ta?
Bất công quá xá, kiện ai bây chừ?
Hic…
Don Hồ
Nov 07, 2011
www.donhoproduction.com