Ngày chủ nhật, khách đá gà luôn đông hơn những ngày c̣n lại trong tuần. Số lượng gà dân mê gà mang đến quá nhiều mà chủ trường gà th́ phải chiều ḷng khắp lượt khách nên mới nảy ra quy định: Ai mang 2-3 con th́ chỉ được đá 1, ai mang 5 con trở lên th́ chỉ được đá 2 con. Bởi vậy mà hơn 8h tối, trường gà vẫn nhộn nhịp.
Người cũng quáng gà
Với loài gà th́ hoàng hôn buông là lúc gà lên chuồng đi ngủ v́ bị quáng. Thế nhưng khái niệm quáng gà không có nghĩa lư ǵ đối với các “vơ sĩ gà” trong đấu trường. Hơn 5h chiều, giàn đèn ne-on được bật lên sáng rực. Ánh sáng trắng của đèn không chỉ xoa dịu đi những vệt máu gà loang lổ trên sàn đấu mà nó c̣n làm dịu lại những khuôn mặt và những cái đầu nóng của hơn 100 con bạc đă cay cú sát phạt nhau từ sáng đến giờ.
Sau trận gà “dính tang”, thầu S. nghỉ giải lao để qua cơn bĩ cực. Lúc này, những con bạc lớn như đại gia Th., Minh “xích lô” cũng chuẩn bị lên xe về Việt Nam để rót rượu và ca khúc ca khải hoàn. Trường gà loăng dần, chỉ c̣n lại những con bạc sát phạt nhau theo cách nhỏ lẻ với vài ba chục triệu Việt Nam đồng.
Rời trường gà, thầu S. dẫn tôi vào bar Lucky của casino cùng tên. Tôi líu ríu theo sau mà không dám nói ǵ bởi sợ lỡ lời làm buồn ḷng thầu S. cùng hai chiến hữu sau trận gà “dính tang”. Kẹp 5 triệu đồng vào b́ thư, tôi đưa thầu S. để chia sẻ cái “tang” mà anh vừa mới dính. Bóc b́ thư thấy tiền, thầu S. mỉm cười và b́nh thản nói: “Chú cất đi mà xài. Anh cũng đă từng cho thằng Th. “dính tang” mấy lần, luật vay, trả của cờ bạc mà. Cũng may mà hắn chỉ đưa hai ngón tay, nếu hắn x̣e cả bàn tay ra th́ hôm nay “tang” nặng...”.
 |
Một trường gà bề thế bên đất Campuchia. |
Trong tiếng nhạc xập x́nh của quán bar, một cô gái trạc 30 tuổi sà đến bá vai thầu S. giả lả: “Nghe anh ruột “dính tang”, em xin chia buồn”. Đẩy ly rượu về phía cô gái, thầu S. hất hàm hỏi: “Lại bị cào cháy túi hả?”. Cô gái gật đầu e thẹn thay cho câu trả lời rồi đưa tay ra hiệu xin thêm một ly nữa. Nốc cạn ly rượu rồi cô em vừa lúng liếng mắt vừa gợi ư: “Anh ruột về pḥng em nhé?”. Thầu S. lắc đầu và “đá” qua tôi: “Có thằng em mới qua chơi mà “dính tang” theo, em an ủi nó đi”.
Cô gái lập tức quay qua tôi, nâng ly rượu nốc cạn, kéo tay tôi đi về hướng ṣng bài cào... Cô ta tên là A., trước là chủ doanh nghiệp xuất khẩu gạo có tiếng ở Cai Lậy (Tiền Giang), nhưng không biết đă trở thành cư dân ở miễn phí trong khách sạn trường gà này tự bao giờ và đến bao giờ mới về được quê hương...
Thời con gái kiêu sa, nhờ nhan sắc có tiếng, A. lấy được một ông chủ người Nhật rồi theo chồng về làm dâu xứ Phù tang. Tuy vậy, khi sống trong nhung lụa th́ A. lại trở chứng mê đổ bác hơn làm vợ. Sau một trận thua bạc cháy túi ở Ma Cao, A. bị ông chồng ly dị. Sau đó, nghe nói cô ta trở về Việt Nam với phần tài sản lên tới 1,5 triệu USD.
Thời gian đầu, A. lập công ty xuất khẩu gạo và xây một biệt thự sang trọng bậc nhất vùng Cai Lậy. Nhưng rồi máu đổ bác trỗi dậy, tất cả tiền tài, danh vọng của nữ doanh nhân trẻ thành đạt A. đă theo cựa gà ra đi. Hiện nay, A. vẫn c̣n may khi được Chủ tịch HĐQT casino này thương t́nh, cho cô hùn 10% vào quỹ bảo hiểm trên ṣng bài cào. Tính ra th́ mỗi tháng A. được chia lăi hơn 100 triệu Việt Nam đồng từ quĩ bảo hiểm này. Với thu nhập ấy, nếu A. thức tỉnh mà quay đầu vào bờ th́ hẳn là cô sẽ làm lại được cuộc đời.
Thế nhưng, A. như điên như dại cứ lao đầu vào trường gà. Có lẽ v́ quá mê trường gà nên A. bây giờ như bị quáng gà, không nhận ra đâu là bờ, ngày ngày như con thiêu thân lao vào hết ṣng bài lại ra trường gà. Những lúc cháy túi, giai nhân này là vật hiến tế để giải vận đen cho các đại gia lỡ “dính tang”...
Nẻo về
Đêm đổ xuống vùng biên giới nhanh hơn, thinh không tĩnh lặng hơn, cảm giác đen tối hơn và kỳ bí hơn bởi vùng biên cương thưa thớt dân cư. Đi ngang qua trường gà, vẻ kỳ bí đó càng được tôn lên bởi đấu trường đă ngủ. Đèn đóm đă tắt, các con bạc kẻ thắng, người thua tản đi đâu đó để tận hưởng hay gặm nhấm hệ quả của một ngày sát phạt nhau. Xung quanh trường gà im ắng lạ thường. Tiếng gà gáy inh ỏi, tiếng con bạc la hét ồn ă, tiếng chửi vă thúc giục... chỉ c̣n vang vọng đâu đó trong tâm thức của vạn vật xung quanh.
Bên góc trường gà, đống lông gà mà gă chủ quán vặt ra bị gió thổi tung lên bay tứ phương, đi t́m những oan hồn của các “vơ sĩ gà” bị tử chiến trong các trận đấu để gắn kết lại lẽ sống, nhưng vô vọng. Vô vọng như gă chủ quán nhậu, trước kia gă cũng là một đại gia đi lên từ hai bàn tay trắng. Nốc ly rượu cái ực, gă nhằn nhằn cái chân con gà Cú chân xanh của đại gia Th. rồi gơ nhịp xuống bàn, khề khà câu hát vô nghĩa theo điệu Bolero: “Xe ta bon bon, không biết xe nào kéo xe nào...”.
Gă mồ côi cha, một tay nuôi các em ăn học thành đạt. Ngày trước, bản thân gă xây dựng được một cơ ngơi hoành tráng tại thị trấn Mộc Hóa (Long An). Lúc các con gă thành đạt th́ gă thảnh thơi hưởng già bằng thú chơi gà đá. Lúc đầu chỉ chăm sóc và nuôi dưỡng gà, đá xổ văn nghệ với cḥm xóm vài trăm ngàn đồng để đưa cay cho vui sau mỗi buổi chiều nhàn nhă của tuổi già thành đạt. Ma đưa lối, quỉ dẫn đường thế nào mà gă đến với trường gà trong casino này. Thành quả cả cuộc đời tan tác dưới cái cựa sắt, gă bị chủ nợ bắt ở lại để làm trả nợ.
Quán nhậu không phải là của gă mà gă chỉ làm không công cho ông chủ nợ. Nẻo về của gă c̣n xa vời vợi, mặc dầu chỉ cách vài trăm mét là đất quê hương...
Ngọc Long