Chơi mô h́nh xe lửa là thú chơi vô cùng xa xỉ. Đó là sự xa xỉ tiền bạc, thời gian, là sự sáng tạo không mệt mỏi để xây dựng một cái Sa bàn xe lửa. Nhưng lạ hơn khi một nhạc công có tiếng ở Sài G̣n lại mê tàu lửa hơn... mê người.
Những đêm khuya đi đệm đàn về mệt phờ, ông lặng ngắm đoàn tàu đang xếp hàng trong ga rồi bật công tắc điện lên chỉ để nghe tiếng động cơ râm ran cho bớt nhớ. Ông trở thành người sở hữu mô h́nh xe lửa nhiều nhất Việt Nam với hơn 200 toa tàu, 150 đầu máy xếp theo niên đại trong tủ kính cùng hàng ngh́n mét đường ray xe lửa mini.

Ngoài chơi đàn, Lư Được dành nhiều thời gian cho thú đam mê xe lửa.
Tuổi thơ trên những toa tàu
Những chuyến tàu rầm rầm chở tuổi thơ ông đi trong tiếng gió rít qua thanh sắt cửa sổ toa tàu đă hiện hữu trong ngôi nhà nhỏ của ông trên đường Phan Đ́nh Phùng, quận Phú Nhuận, TP.HCM. Ông là nghệ sĩ Nguyễn Văn Được hay Lư Được hiện đang là một nhạc công guitar bass có hạng ở Sài G̣n. Nhưng khi trở về nhà, ông đă bỏ ngoài tai sự hấp dẫn của âm nhạc để ḥa ḿnh vào những đoàn tàu đồ chơi chạy bằng điện được trưng bày khắp ngôi nhà.
Khác với mấy món đồ chơi bằng nhựa chạy pin của giới trẻ, đây là mô h́nh xe lửa đồ chơi dành cho người lớn chơi nên nó đẹp, tinh xảo và đắt tiền. Cả một hệ thống đường ray, nhà ga, cầu, hầm, núi non sông nước, hay nói cách khác là hệ thống đường sắt Việt Nam được thu nhỏ mà ở đó, những đoàn tàu chạy bằng điện, tạo ra tiếng máy nổ như thật cho con người có cảm giác sự sống thật. Chủ nhân của các đoàn tàu này đă bước sang tuổi 60 và sắp có cháu ngoại, nhưng niềm đam mê tàu lửa trong ông dường như chưa bao giờ mai một.
Ông Được cho biết, cả tuổi thơ của ông là những ngày theo cha trên những chuyến tàu chạy từ Đà Nẵng ra Huế. Cha ông vốn là lái tàu của ngành vận tải đường sắt Việt Nam. 5 tuổi, Lư Được đă biết đến đoàn tàu, nhà ga. Ông thường được cha cho ngồi ngay trên đầu toa. Con đường hun hút cứ rẽ gió lao về phía trước. Trên tàu, ông có thể nh́n ngắm được toàn bộ rừng vàng, biển bạc của đất nước. Mỗi khi tàu cua, anh ngắm được cả toa cuối cùng ngoằn ngoèo chạy theo đường ray.
T́nh yêu ngấm vào tiềm thức, Lư Được mê mải theo những chuyến tàu ra Bắc vào Nam. Mỗi mùa noel, cha thưởng cho Được một món quà tùy ư. Đến gian hàng đồ chơi, Được chỉ tay ngay vào chiếc xe lửa và thích thú ngắm nh́n quên cả thời gian. Thời ấy, không có tàu chạy bằng pin, mỗi lần đi lái tàu về, biết được sở thích của con trai nên cha mua cho Được mô h́nh tàu làm bằng đất sét. Trên con đường hàng ngày Được đến trường, có một cửa hàng trưng bày toàn đồ chơi xe lửa. Và dù công việc có vội vàng bao nhiêu, Được vẫn nán lại ngắm cho bằng được mới chịu. Rồi đến năm 15 tuổi, Được được cha tặng cho một chiếc tàu nhựa chạy bằng pin.
"Gia sản" đồ sộ của tay guitar bass
Lư Được mê mải với con tàu ấy và cất giữ cẩn thận cho đến tận ngày nay. Không chỉ là những chuyến tàu đơn thuần đưa ông đi các vùng quê của đất nước, gắn bó với những chuyến đi, ông nhận ra sân ga, nơi đến và đi, nơi có nước mắt chia xa và hạnh phúc khi gặp lại. Ông ấn tượng gắn những điều đó vào đời ḿnh, trở thành kỷ niệm và nỗi nhớ trong những đoàn tàu bằng mô h́nh của ông bây giờ. Một thời gian, ông phải gác lại niềm đam mê với tàu để chạy theo tiếng đàn mưu sinh.

Sa bàn về mô h́nh xe lửa thu nhỏ của ông Được.
Tuy vậy, ước mơ vẫn cháy âm ỉ và năm 1991, trong một lần đi nước ngoài biểu diễn, Lư Được đă dành tiền mua một bộ đồ chơi xe lửa của Nhật sản xuất. Mỗi lần có dịp nào đó đi đâu, ông lại mày ṃ t́m mua cho bằng được một mô h́nh tàu lửa. Mỗi lần một chiếc, hơn 20 năm qua, ông đă sắm cho ḿnh một "gia sản" đồ sộ toàn là đầu máy, toa tàu và đường ray. Tủ trước, tủ sau, nhà trong, nhà ngoài, thậm chí cả dưới bếp, ông cũng chất đầy đồ chơi xe lửa. Những đoàn tàu mang trên ḿnh các nhăn hiệu như Meccano (Pháp), Fleischmann (Đức), Marklin, Piko đă làm ông tiêu tốn khá nhiều công sức và tiền bạc.
Nhiều người ngỡ ngàng với thú đam mê không giống ai, c̣n ông giải thích với một ư nghĩa thật giản dị: "Ngày xưa nhà tôi ở gần ga Sài G̣n, đang ở trong nhà, hễ nghe tiếng c̣i tàu th́ dù có làm ǵ đi chăng nữa tôi cũng gác lại, đang ăn cơm th́ bỏ cả ăn chạy ra ngắm đoàn tàu chuyển bánh chầm chậm vào ga. Những lúc ấy, tôi lại nhớ tuổi thơ được bay bổng trên những chuyến tàu cùng cha tôi. Trong ḷng tôi vừa rộn ràng lại vừa có một cái ǵ đó nao nao. Sau này gia đ́nh chuyển về B́nh Dương sinh sống, xa đường ray xe lửa, xa những tiếng c̣i tàu, làm tôi nhớ vô cùng. Đó là lư do duy nhất khiến tôi tốn công tốn sức sưu tập mô h́nh xe lửa về nhà".
Thú chơi xe lửa cứ cuốn Lư Được đi khắp nơi t́m ṭi, nghiên cứu để không chỉ sưu tầm, ông c̣n sửa chữa, lắp ghép và tự tạo ra những mô h́nh tàu hoả mới lạ, phong phú.
Chuyến tàu không đơn độc
Niềm đam mê tàu lửa trong Lư Được dần dần nhân sang những thành viên trong gia đ́nh ông. Vợ ông lúc đầu cũng cảm thấy khó chịu v́ ông thường mang về nhà những thứ đồ chơi chẳng giống ai, chiếm một diện tích không nhỏ trong nhà và mọi đồ dùng bị xáo trộn. Dần dần, vợ ông hiểu được niềm đam mê xe lửa của chồng nên đă thông cảm. Bà quê Nam Định, một vùng quê cũng có tiếng c̣i tàu. Bà xa gia đ́nh, xa quê vào Sài G̣n mưu sinh, trở thành ca sĩ hát trong các pḥng trà. Tại đây, bà gặp nhạc công Lư Được, một tay Guitar bass nổi tiếng. Sau 5 năm quen biết, ḥ hẹn, họ tiến tới hôn nhân. Sau khi lấy chồng, bà bỏ nghề hát để tập trung thời gian chăm sóc cho gia đ́nh bé nhỏ của ḿnh. Lư Được hằng đêm đi diễn về lại lặng lẽ khởi động công tắc cho đoàn tàu lăn bánh.

Lư Được bên hai toa tàu có từ năm 1964
Lư Được chia sẻ: "Những ǵ tuổi thơ của tôi không có hoặc bị thiếu, tôi sẽ lấy lại bây giờ. Tôi gọi đây là con tàu chở tuổi thơ đi măi. Những lần đi mua sắm đồ chơi hay những linh kiện cho tàu lửa, vợ tôi luôn đi cùng. Tôi chọn, vợ tôi gật đầu là... duyệt. Kinh tế gia đ́nh không khá giả lắm nên mỗi lần đi mua, tôi chỉ chọn một đến hai cái là cùng. Trong nhà tôi dành hẳn một gian pḥng cho việc trưng bày mô h́nh xe lửa. Tôi đă phải bỏ ra 6 tháng cho việc sưu tầm, học hỏi và sáng chế để tạo ra một Sa bàn về tàu hoàn hảo".
Quả vậy, sa bàn xe lửa của ông hoàn hảo đến mức người xem phải thốt lên, sao nó giống thế. Giống với một hệ thống đường sắt Việt Nam thu nhỏ. Trên đó có 3 đoàn tàu, 3 đường ray, có đèo Lăng Cô, đèo Hải Vân, có cầu, có cống và tất cả đă hội tụ một cảnh sinh hoạt đời thường của người dân Việt Nam nơi có đường sắt chạy qua. Dẫn khách vào xem mô h́nh rồi anh khởi động cho tàu chuyển bánh. Những tiếng động cơ âm ỉ chạy miệt mài ṿng vo trên một chiếc Sa bàn nhỏ. Nó khiến bất cứ ai cũng có thể trở về kư ức tuổi thơ nơi chia xa một thời.
Ông chia sẻ với tôi rằng, cho dù thời nay các phương tiện giao thông rất hiện đại. Đă có máy bay, có xe hơi và có tàu ngầm tân tiến nhưng ông vẫn thấy yêu và quư chiếc tàu ngày xưa hơn cả. Ông lấy cho tôi xem hai toa tàu lửa đầu tiên ông được cha mua cho từ năm 1964, trông nó cũ kỹ, sơ sài nhưng vẫn c̣n khả năng chạy tốt. Lâu lâu, ông lại lấy ra bảo tŕ và lau chùi một lần để lưu giữ kỷ niệm một thời.
Cuộc đời vụt nhanh như bóng cây qua cửa, thoáng nghe tiếng c̣i tàu th́ chỉ kịp nh́n thấy đọt khói c̣n sót lại. Cậu bé mê tàu lửa ngày nào giờ vẫn ôm đàn đi diễn nhưng thoả ḷng v́ đă mua được những đoàn tàu để cùng chúng chở tuổi thơ của ông quay về.
Theo VTC News