- Nhắc lại quá khứ bà Hoa như vẫn c̣n hăi hùng. Ngày ấy, cứ thế gia đ́nh bà ngày càng dấn sâu vào con đường tội lỗi, ngay cả khi đứa con thứ hai, thứ ba, rồi thằng con trai út đang học lớp 8 dở dang cũng tham gia chung vào đường dây của anh trai và chị dâu chúng, v́ tiền lời kiếm được có thể cho chúng thỏa sức chi xài, mua sắm những chiếc xe đời mới đắt tiền nhất.
Mái tóc xoăn vàng, khuôn mặt trang điểm không mấy cầu kỳ, nh́n Lê Thị Hoa không ai nghĩ bà đă bước sang tuổi 53, cái tuổi đă xế chiều của cuộc đời, bởi trời phú cho người đàn bà tội lỗi này một gương mặt cũng khá đầy đặn và có vẻ trẻ hơn so với tuổi.
Giờ đây ở cái tuổi đáng lư được an nhàn, sum vầy bên con cháu th́ mỗi ngày bà lại bị cào xé, dằn vặt bởi tội ác khi chính ḿnh là một trong những nguyên nhân khiến gia đ́nh tan nát, và đẩy tất cả 4 đứa con vào ṿng tội lỗi, lao tù.
Đặc biệt bà cũng không muốn cháu nội biết về quá khứ của ḿnh ngày xưa, đơn giản bà muốn yên b́nh bên con cháu từ đây đến cuối đời.
Bi kịch từ ḷng tham của người đàn bà lóa mắt v́ tiền
Cuộc sống hạnh phúc của gia đ́nh người đàn bà này vốn êm đềm, b́nh yên trôi qua như bao gia đ́nh khác trong xă hội. Bà Hoa vốn là người phụ nữ gốc gác từ lâu đời ở quận 12, TP.HCM. Lớn lên lập gia đ́nh rồi bà lần lượt sinh hạ 3 đứa con trai và một người con gái.
Bà và chồng nuôi chúng lớn lên, cũng cho ăn học đàng hoàng. Nhưng có lẽ chúng không thích học hành, nên cả 4 đứa đều dở dang, chẳng có đứa nào học được nghề ǵ đến nơi đến chốn.
Bà khuyên nhủ măi nhưng chúng cũng chẳng thể nhồi nhét thêm chữ nghĩa vào đầu nên đành cho tự lập mà đi kiếm nghề nuôi sống bản thân.
Khi tâm sự với chúng tôi, kể về bi kịch ánh mắt của bà thóang buồn. Bi kịch làm tan nát cả đại gia đ́nh này, vùi sâu cuộc đời những đứa con xuống đáy tội lỗi và cả cái chết, đó là khi thằng con trai lớn dẫn về một đứa con gái và ra mắt đó là người yêu của nó.
Trở về với cuộc sống đời thường, bà mới biết quư giá cuộc sống dường nào, và càng day dứt ân hận với quá khứ tội lỗi, cùng những ngày tháng kinh hoàng khi bị giam trong bốn bức tường.
Bà cũng mừng thầm trong bụng v́ nh́n qua, con bé vốn gầy g̣, nhưng thằng con trai ḿnh cũng có ǵ khá hơn khi không nghề không nghiệp, suốt ngày lang thang lêu lổng. Bà nghĩ nếu nó có cặp có đôi, chắc nó sẽ tu chí làm ăn mà khấm khá hơn.
Nhưng mong ước của bà càng lớn bao nhiêu, th́ sự thật lại càng phũ phàng bấy nhiêu, từ khi ra mắt bạn gái, thằng con trai vẫn cứ lêu lổng, sớm đă thấy nó đi, đến nửa đêm mới về, mặt mũi th́ phờ phạc thiếu sức sống.
Nhưng có điều đứa bạn gái của nó, mà sau này bà gọi là dâu, dù chúng chưa bao giờ ra mắt, chưa bao giờ làm một cái lễ với ông bà tổ tiên, lại hay quà cáp, và mua cho bà nhiều món đồ đạc đắt tiền.
Là một người phụ nữ cũng thích chưng diện, nên bà ưng ư đứa dâu này lắm, dần dần giữa mẹ chồng và nàng dâu trở nên thân thiết với nhau hơn. Nhiều khi nó c̣n cho bà tiền, tiền lên đến cả chục triệu, lắm khi tiền của hai đứa đem về làm bà hoa cả mắt.
Dần dần sau nhiều lần gặng hỏi, cả hai đứa mới thú nhận một sự thật động trời, đó là chúng đi buôn bán heroin, buôn bán cái chết trắng. Đến đây, th́ người phụ nữ này mới hiểu được tại sao chúng lại có nhiều tiền như vậy.
Nhưng sai lầm lớn nhất của cuộc đời bà, dẫn đến hủy hoại cả gia đ́nh đó là không khuyên nhủ chúng, mà lại lóa mắt trước những đồng tiền.
Mới đầu bà cũng tỏ ra giăy nảy, sợ sệt không đồng ư, nhưng hai đứa một con trai, một con dâu trấn an đầy “khôn ngoan” rằng, hăy để cho chúng làm thêm một thời gian, có chút vốn kha khá để làm ăn rồi sẽ dứt bỏ hoàn toàn.
Từ đó, bà dần dần bước vào ṿng xoáy tội lỗi cùng chúng. Gia đ́nh trở thành đầu mối để che dấu, toan tính và phân phối hàng trắng. Đứa con dâu là ma mănh nhất, nó vốn xuất thân từ “cái nôi” ma túy của khu vực quận 8, TP.HCM.
Khi quen thằng con trai bà, nó đă cho hít thử mùi khói chết chóc đó, và không bao giờ có thể dứt ra được nữa. Chúng đều đă trở thành những con nghiện, không thể chịu được đói thuốc một ngày.
Để có đủ tiền cho hút chích, chúng ngày càng lún sâu vào việc mua bán cái chết trắng, nên không bao giờ có thể dứt ra như dự định ban đầu.
Khi bà tham gia cùng chúng, bà làm nhiệm vụ cất giữ ma túy cho chúng, phân hàng ra từng gói nhỏ để cho chúng đi giao hàng, đồng thời bà cũng là người tính toán thu chi và nắm giữ hết tiền bạc.
Nhắc lại quá khứ bà Hoa như vẫn c̣n hăi hùng. Ngày ấy, cứ thế gia đ́nh bà ngày càng dấn sâu vào con đường tội lỗi, ngay cả khi đứa con thứ hai, thứ ba, rồi thằng con trai út đang học lớp 8 dở dang cũng tham gia chung vào đường dây của anh trai và chị dâu chúng, v́ tiền lời kiếm được có thể cho chúng thỏa sức chi xài, mua sắm những chiếc xe đời mới đắt tiền nhất.
Thời ấy, cư dân làng xóm nơi gia đ́nh bà sinh sống chưa biết tại sao cả gia đ́nh bà lại phất lên giàu có nhanh chóng như thế, mà bà nói dối là chúng mở tiệm kinh doanh buôn bán ở trung tâm Sài G̣n, nên nhiều hàng xóm cứ thầm ghen tị với sự sung túc, may mắn bất ngờ của gia đ́nh này.
Có điều mà sau này, bà đă vin vào đó để có thể dứt bỏ tội lỗi, sống nốt quăng đời c̣n lại của cuộc đời đó là người chồng. Chồng bà vốn biết những hoạt động sai trái của vợ con, nhưng ông không thể làm ǵ khi một ḿnh đấu lại ḷng tham, và sự mù quáng của người vợ lẫn những đứa con ngỗ nghịch.
V́ thế ông chỉ biết ngày ngày cùng đám bạn nhậu trong xóm vùi ḿnh trong men rượu. Bà Hoa nghĩ thế càng mừng, v́ chồng không có ở nhà th́ càng rảnh rỗi và đỡ bị soi mói.
Tiền mỗi ngày cứ chảy vào túi bà, nó cuốn đi mọi thứ từ ḷng tự trọng, đến những điều tốt đẹp của truyền thống gia đ́nh từ lâu đời nay.
Những đứa con nhỏ của bà cũng lao vào đi bán lẻ heroin cho anh chị chúng, thậm chí chúng c̣n tự nghĩ ra nhiều mánh khóe, mưu mẹo tinh vi để qua mắt cơ quan chức năng. Dần dần chúng cũng tự sa vào bẫy của ḿnh, trở thành những con nghiện vật vă.
Quên quá khứ nuôi 2 đứa cháu nên người
Nhưng tội ác này không bao giờ được xă hội dung thứ, cái ngày mà lực lượng công an của thành phố và công an quận giăng lưới bắt cả đường dây buôn bán ma túy quy mô lớn, mà những thành viên trong gia đ́nh bà đều có liên quan, th́ ai nấy mới vỡ lẽ ra cái nghề kinh doanh bẩn thỉu của gia đ́nh người đàn bà này.
Khi lần lượt thằng con trai và đứa con dâu bị bắt, rồi đến những đứa em của chúng tra tay vào c̣ng, th́ hàng xóm mới vỡ lẽ và kinh hăi bàn tán.
Bà và chồng cũng bị triệu tập năm lần bảy lượt, nhưng may mắn thay, cả 5 đứa con cả con ruột lẫn dâu đều tự nhận hết tội lỗi về chúng, mà không đổ thừa cho mẹ nó, tất cả đều khai rằng mẹ nó không có liên quan.
Nên khi chúng phải nhận những mức án nặng nề, đứa ít nhất cũng gần mười năm tù, c̣n vợ chồng thằng con trai lớn là chủ mưu nên phải lănh hơn 20 năm tù giam.
Vợ chồng thằng lớn vào tù không một lời từ biệt nên vứt lại đứa con nhỏ cù bơ cù bất. C̣n bà được thoát tội, nhưng phải đối mặt với nỗi ê chề nhục nhă, trong hối hận đớn đau. Bà hoang mang không biết làm ǵ với hai đứa bé một cháu nội, một cháu ngoại.
Mà có điều càng bi kịch hơn khi cháu ngoại là đứa con không rơ nguồn gốc, là kết quả lăng nhăng của con gái bà với một gă giang hồ nào đó. Chuỗi thời gian đó là những ngày bà khổ sở nh́n chúng nheo nhóc không cha không mẹ, lại thiếu thốn đủ bề, v́ tất cả tài sản từ quá tŕnh phạm tội đă bị công an tịch thu.
Thế là bà một ḿnh lại gây dựng lại cái nghề buôn ma túy mà bà Hoa tâm sự với chúng tôi, khi ấy nghĩ đó là truyền thống của gia đ́nh và cũng hết đường sống. Rành đường đi nước bước, chỉ gần 1 năm sau bà lại trở thành một bà trùm ma túy tại lănh địa ma túy cầu vượt An Sương.
Thế nhưng sau một lần trực tiếp giao hàng cho một con nghiện, bà bị công an bố ráp, bắt quả tang. May mắn là bà trùm này khi bị bắt chỉ có vài tép trong người, khi khám xét nhà bà cũng ma mắn là vừa hết hàng nên cơ quan công an chẳng tịch thu được ǵ.
Bà lóng ngóng với hai đứa bé, đă qua lâu rồi cái thời nuôi con mọn nên bà thấy quá khó khăn không biết làm sao để nuôi chúng lớn lên. Lại cộng thêm sự soi mói của bà con làng xóm, nên bà không dám ngước mặt lên mà nh́n bà con thân quen nữa.
Bà quyết định van xin chồng bán nhà đi một nơi thật xa kiếm căn nhà nhỏ hơn để tránh những ánh nh́n dèm pha của người đời, và để có chút tiền mà nuôi những đứa cháu bất hạnh.
Nhưng căn nhà nơi bà sống đang trong khu quy hoạch treo, thế nên rao bán măi mà chẳng có người mua. Lần này sự thiếu thốn và khó khăn đủ bề lại dẫn bà đến bi kịch một lần nữa.
Người bà cảm thấy day dứt đau khổ với tội lỗi của ḿnh khi trực tiếp làm gia đ́nh tan đàn xẻ nghé, đẩy cả 4 đứa con vào ṿng tù tội, thế nên khi nh́n hai đứa cháu nheo nhóc đau bệnh triền miên, bà cứ đau đầu suy nghĩ miên man cần phải có tiền để nuôi chúng được đầy đủ.
Nên một lần nữa, bà lại ngựa quen đường cũ, khi lần ṃ xin những đồng bọn trong đường dây cũ cho buôn bán lẻ một vài phân heroin kiếm ít tiền lời.
Người đàn bà tội lỗi lại kém hiểu biết này không biết rằng gia đ́nh bà đă nằm trong “sổ đen”, lại là đối tượng bị chú ư đặc biệt, thế nhưng chỉ gần nửa năm sau, bà lại vươn lên thành bà trùm ma túy tại khu vực cầu vượt An Sương, quận 12.
Thế nhưng trong một lần trực tiếp giao hàng cho một con nghiện tại đây, bà đă bị cơ quan công an bố ráp, bắt quả tang. Đến giờ khi bà kể với chúng tôi, lần ấy ma mắn cho bà là khi bị bắt tại chỗ có vài tép heroin trong người, c̣n ở nhà bà cũng vừa hết hàng nên cơ quan công an khám xét chẳng thu được ǵ. Bà lănh án 36 tháng tù.
Chỉ tội cho hai đứa cháu càng bất hạnh hơn khi chỉ c̣n một người thân thích duy nhất là người ông già, với nghề chạy xe ôm chỉ đủ để ông cháu cơm cháo qua ngày. Chúng qua được những ngày tháng bần hàn nhất là cũng nhờ có sự cưu mang của bà con lối xóm thương t́nh.
Rồi bà cũng có ngày về. Trong khi đó những đứa con bà, chúng vẫn c̣n quăng thời gian lao lư đằng đẵng, không biết đến ngày nào mới được trở lại cuộc sống tự do.
Trở về với cuộc sống đời thường, bà mới biết quư giá cuộc sống dường nào, và càng day dứt ân hận với quá khứ tội lỗi, cùng những ngày tháng kinh hoàng khi bị giam trong bốn bức tường.
Đó là nỗi đau khôn nguôi không có ǵ bù đắp được khi tất cả những dứa con mà bà dứt ruột đẻ ra đều dính vào ma túy và tù tội. Nhưng may mắn bà vẫn được chồng tha thứ và tạo cơ hội để bù đắp một phần nào lỗi lầm đó là cố gắng nuôi dạy hai đứa cháu đàng hoàng tử tế.
Bà nghĩ rồi sau này khi chúng bắt đầu biết nhận thức chúng sẽ hỏi cha mẹ chúng đâu, và bà sẽ thật khó để trả lời những câu hỏi đó. Nhưng bà đă cùng đường rồi, sự rách nát có thể chắp vá được chừng nào sẽ hay chừng đó, bà sẽ lấy t́nh thương để đùm bọc chúng cho phần nào vơi bớt thiệt tḥi, hờn tủi.
Khi tâm sự với chúng tôi, bà thi thoảng sụt sùi khóc. Bà khóc v́ sự hối hận muộn màng. “Giờ tôi ít khơi gợi lại quá khứ với ai lắm. Bởi v́ tôi muốn b́nh yên, muốn 2 đứa cháu nội không biết về quá khứ lầm lạc của cha mẹ, cô chú và cả bà nội chúng” – Bà Hoa khi ấy đă khóc và trần t́nh.
Hải Duyên
theo PNTD