Đang yêu, anh nói ǵ, chị cũng gật. Chị nói ǵ anh cũng ừ. Ḿnh nghĩ, nếu một trong hai người nói trái đất h́nh… thoi chắc người kia cũng nói “chí lư, chí lư”. Vậy mà…
Minh họa: DAD |
Cưới nhau không lâu, anh chị là cặp vợ chồng khắc khẩu nhất xóm. Động một tí là căi. Cứ như không căi là ăn cơm không ngon vậy.
Ti vi... luôn đúng
Gần đây, ti vi phát chương tŕnh Vietnam’s got talent ṿng bán kết. MC nói quư khán giả hăy soạn tin nhắn… “vê gờ tê” (VGT) gửi số… để b́nh chọn tiết mục ḿnh yêu thích. Chị soạn tin. Quên, chị hỏi chồng. Anh nói “vê rê tê”. Thế là căi nhau loạn cả lên. Chị nói tui nghe MC đọc “vê gờ tê” mà. Anh nói đă phát âm “vê” và “tê” th́ phải “rê” mới đúng. C̣n khi đă phát âm “gờ” th́ phải “vờ gờ tờ” cho cùng một kiểu. Cứ nửa nạc nửa mỡ chẳng ra sao cả.
Hai cái đầu nóng dần. Chị hét: “Vê gờ tê”. Anh trợn mắt: “Vê rê tê”. Cứ thế cả chục lần. Anh chê chị không biết đọc chữ cái. Chị nói tui không cần biết chữ cái chữ đực ǵ cả, chỉ biết ti vi… luôn đúng. Ḿnh nhức đầu quá, tính bỏ đi th́ chị kéo lại, nói cậu có học, cậu “phân xử” giùm. Anh nói cậu là dân văn, cậu “phán xét” đi.
Ḿnh muốn qua bàn, nói anh có phần đúng, chị cũng… không sai. Ví dụ, với cụm từ G7, có người đọc “gờ bảy”, có người đọc “rê bảy”, đâu có sao. Anh nổi nóng chửi: “Dẹp mẹ đi”.
Cũng may là sáng hôm sau anh quên ngay. Anh đập đập ḿnh, nói dậy đi điểm tâm. Chị dúi tiền vào túi anh, ghé tai ḿnh, nói cậu đi ăn sáng với anh “vê rê tê” nhé.
Bánh chưng bánh… ǵ?
Một bữa, con gái anh chị học lớp 6 viết “bánh chưng bánh giầy” to đùng trong vở. Anh nói con viết “dày” mới đúng. Chị căi: viết “dày” là sai. Không chịu thua, anh nói xưa tui học, thầy toàn viết bánh “dày” cả. Thầy tui bây giờ là học giả có tiếng đấy. Chị “phản đ̣n”, nói sách viết “giầy” rành rành ra đấy. Tác giả sách toàn là giáo sư, tiến sĩ. Họ là những người “học thật” chứ không phải “học giả” như thầy anh đâu. Âm lượng to dần. Tội nghiệp con bé, hết nh́n cha lại nh́n mẹ, chẳng biết “dày” hay “giầy”.
Xui cho ḿnh, mới ló vào pḥng đă bị anh chụp đầu hỏi ngay. Ḿnh nói có sách viết “dày” có sách viết “giầy”. Anh dồn dập: “Nhưng chữ nào đúng?”. Ḿnh lại… ba phải, nói có người cho “dày” đúng, có người cho “giầy” đúng. Anh quát lên: “Đồ học đại. Cậu biến mẹ đi”. Chị nói anh đừng thua rồi chửi bậy. Giấy trắng mực đen. Lỗi thầy mặc sách. Chị bảo con cứ viết “giầy”.
Nhưng mà hay. Đầu giờ chiều anh chị lại cười cười nói nói như không. Cứ như căi nhau trên sân khấu chứ không phải ngoài đời.
Ngôn ngữ “âm vang”
Con đi học, anh dặn “phải bảo trọng chiếc xe đạp, tặc khấu nhiều lắm đó”. Chị ngứa miệng căi, ǵ mà “bảo trọng” với “tặc khấu” nghe sặc mùi Tàu. Cứ nói “con coi chừng xe đạp kẻo trộm lấy mất” có dễ hiểu hơn không? Anh vặn, vậy sao không nói “đám đông đàn bà” mà nói là “hội phụ nữ”? Nói năng phải trang trọng. Người xưa dạy thế.
V́ sính chữ nên anh nói những câu rất “âm vang”. Chẳng hạn: Con hăy thi lễ khi có khách đến nhà; Anh đi dạ tiệc tiễn thằng bạn sắp đăng tŕnh; Mua cho anh cái áo khoác màu thiên thanh. Mỗi lần như thế chị đều “chỉnh” chồng. Và sau đó là… căi. Có người quở nhà anh bữa nào cũng to tiếng. Anh găi đầu, nói vợ chồng tui “đồng sàng khắc khẩu” mà.
Có lần anh viết đơn xin phép cơ quan đi xa dự đám cưới thằng em ruột. Vợ góp ư là anh viết “thiếu trang trọng”. T́m măi không ra chỗ thiếu trang trọng, anh ṿ đầu bứt tai rồi hỏi vợ. Chị cười tinh quái, nói anh nên bỏ mấy chữ “đi Sài G̣n”, thay vào là… “hành phương nam” cho kêu. Mặt anh đỏ như mào gà.
Ynguyen St