Tin hay th́ không thấy các bạn đăng một các chi tiết
Việt Nam: Đêm trắng của nông dân Văn Giang chống cưỡng chế đất
Thụy My
Đêm thứ Hai rạng sáng thứ Ba 24/04/2012, khoảng ba ngàn người dân của ba xă Phụng Công, Xuân Quan và Cửu Cao, thuộc huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên, vẫn thức trắng trên cánh đồng. Đó là v́ đất đai của họ sẽ bị chính quyền địa phương cưỡng chế để giao cho công ty tư nhân Việt Hưng xây dựng một khu đô thị mang tên Ecopark.
Theo thông tin trên mạng, trước đó, tất cả các nhà báo được mời đến dự họp để thông báo vụ cưỡng chế đă bỏ ra về, không dự bữa cơm do Ủy ban huyện mời.
Những người nông dân tay không chuẩn bị đối đầu với một lực lượng cưỡng chế được huy động lên đến hàng ngàn, vẫn tỏ ra không sợ hăi.
Một nông dân đă trả lời phỏng vấn của RFI Việt ngữ vào lúc gần bốn giờ sáng Việt Nam, thời điểm lực lượng cưỡng chế sắp tấn công.
Chào chị, chị có thể cho biết sơ qua t́nh h́nh được không ?
Hiện bây giờ dân chúng tôi khoảng gần ba ngh́n người, đương tập trung nằm giữa cánh đồng, màn trời chiếu đất để chờ bộ máy chính quyền ba cấp, từ tỉnh xuống đến xă. Họ đương chuẩn bị lực lượng xe xích sắt, máy ủi, máy xúc, và bộ đội, công an, xă hội đen. Xe th́ ba loại, khoảng tám mươi chiếc, c̣n người vừa công an vừa bộ đội cộng với xă hội đen khoảng ba ngh́n người. Họ đang tập trung ở chỗ khu huyện Văn Giang. Nếu không có ǵ thay đổi th́ tầm khoảng bốn giờ sáng hôm nay là họ sẽ đổ bộ ồ ạt xuống để cưỡng chế khu đất của chúng tôi.
Thưa chị như vậy bà con sẽ đối phó như thế nào, sẽ giao đất cho họ ?
Không, làm sao giao đất được ! Đất của chúng tôi bao nhiêu năm nay chúng tôi vẫn làm, đất bờ xôi ao mật. Bây giờ ba cấp chính quyền họ câu kết với nhau, họ ăn cướp của chúng tôi, th́ làm sao mà chúng tôi giao được ! Không họp bàn, không thỏa thuận được với dân, không tạo sự đồng thuận của dân, cứ thế là họ đọc lệnh cưỡng chế. Vậy th́ họ cướp mất nhân quyền của chúng tôi.
Hôm nay là chúng tôi hàng bao nhiêu người dân muôn người như một, ba xă của cái vùng dự án này, tất cả tập trung, màn trời chiếu đất để quyết tử với chúng nó ! Thế của chúng nó th́ quá mạnh, chúng tôi như trứng chọi với đá, nhưng mà bây giờ biết làm thế nào được.
Họ có chính quyền, quân đội, tiền tài này, họ có vũ khí này, dân chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Nhưng chúng tôi sẽ kiên quyết chiến đấu đến cùng. Chúng tôi sẵn sàng mỗi người một chai xăng ngay. Nếu mà chúng nó cố t́nh th́ chúng tôi kể cả là chết cùng với chúng nó luôn.
Nếu lực lượng cưỡng chế hùng hậu như vậy, bà con có sợ hăi không ?
Không, dân chúng tôi không hề sợ tí nào ! Vừa căm phẫn, vừa tức, mà nói chung bây giờ chúng tôi chả c̣n con đường nào nữa. Bây giờ th́ chỉ có tiến thôi. Chúng nó ăn cướp của ḿnh, đi kêu pháp luật không được. Hàng bao nhiêu năm nay đi nhờ pháp luật, nhờ chính quyền, nhờ trung ương can thiệp nhưng không ai can thiệp. Thôi th́ bây giờ nếu chúng nó dùng xe rồi máy móc, vũ khí th́ chúng tôi cũng phải có vũ khí thô sơ để ḿnh tự vệ cho ḿnh chứ.
Hiện bây giờ ở đây chúng tôi vẫn thức. Những người ở nhà vẫn tiếp tế cho chúng tôi đồ ăn, đồ uống để sẵn sàng chiến đấu với chính quyền địa phương và trung ương. Vừa rồi chúng nó yêu cầu cô giáo phải bắt học sinh từ cấp 1 lên đến cấp 3 phải đi học không được nghỉ, phổ biến cho học sinh thấy chỗ đông là phải tránh, không có th́ bộ đội công an bắt…
Nhưng mà nói thật, cuộc đấu tranh này để giành giật miếng cơm manh áo. Chúng tôi là những người trực tiếp sinh sống trên mảnh đất này, từ mảnh đất này mà nuôi các thế hệ, nên chúng tôi phải giữ. Nếu cần thiết, chúng tôi sẵn sàng cho các cháu ra đấu tranh cùng với các bố các mẹ. Bây giờ giữa dân và chính quyền một mất một c̣n luôn, chứ làm ǵ c̣n con đường nào khác ngoài con đường đấu tranh đâu.
Chính quyền đă có điều đ́nh với dân như thế nào thưa chị ?
Không ! Cái dự án này là từ năm 2004, không cần thông báo cho dân, không cần họp bàn ǵ cả, mà họ đưa lên loa. Cứ đọc ra rả lên là có cái dự án đô thị thương mại Văn Giang và đường giao thông liên tỉnh, th́ họ muốn lấy một số đất để tạo dựng cơ sở hạ tầng. Thế nhưng mà dân chúng tôi không nghe, bởi v́ họ không cần họp bàn trong khi lấy một số lượng đất quá lớn : một trăm phần trăm đất nông nghiệp của ba xă.
Người dân chúng tôi là người lao động th́ phải có đất, có ruộng. Cái năm 2008 họ cũng đưa một lực lượng lớn bảo vệ, rồi bộ đội, công an, xă hội đen, cũng máy móc hiện đại về khống chế, đàn áp. Họ càn quét, xong bắt đầu họ đập phá. Họ phá hết cả những trang trại, vườn cây cảnh, những ao cá, những con lợn, con gà, con vịt…Họ phá tan hoang hết tất cả. Thế là dân chúng tôi cũng đă đi ra tận ngoài Văn pḥng Chính phủ, Văn pḥng Quốc hội, rồi đi các nơi để kêu cứu, nhưng mà không có một ai bảo vệ chúng tôi cả. Đến bây giờ họ lại tiếp tục cưỡng chế, có những giấy cưỡng chế sai pháp luật. Và họ cứ thế họ làm, họ có cần ǵ họp bàn với dân đâu !
Hiện giờ dân chúng tôi cũng chẳng biết đi kêu ai, chẳng biết nhờ cậy ai cả. Chỉ có tự những người dân đen đoàn kết với nhau để bảo vệ đồng đất thôi. Một sống hai chết với chúng nó thôi, chứ bây giờ biết làm thế nào ?
Có lẽ bà con đă sinh sống ở đây từ lâu đời rồi, đất này trồng được những ǵ hả chị ?
Đất này của chúng tôi là đất bờ xôi ao mật, ngày xưa cha truyền con nối hàng bao nhiêu năm nay. Cứ đời cụ kỵ để lại cho cha ông, cha ông lại để cho các con các cháu măi hàng bao nhiêu năm nay. Đất này là đất lịch sử ngàn năm văn hiến. Có lịch sử của Hai Bà Trưng này, hội hè hàng năm…Bây giờ sắp đến ngày hội, mà chính dịp này chúng nó đang chuẩn bị cướp đất của chúng tôi. Có những di tích lịch sử, văn hóa, nhưng mà nó cũng cướp.
Ở xă Phụng Công có lễ hội truyền thống Hai Bà Trưng. Trong lịch sử có ghi lại là Hai Bà Trưng đi chống giặc ngoại xâm, về đến xă chúng tôi th́ nhân dân nghênh tiếp hai vị. Nhân dân đón nghĩa quân đến, và khi Hai Bà đi th́ nhân dân c̣n giúp đỡ lương thảo. Hai Bà trước khi đi đă đặt tên cho xă chúng tôi là xă Phượng Công, có nghĩa là nhân dân rất là quư khách, mến người, yêu đất. Cho đến bây giờ th́ lâu năm quá, bao nhiêu năm đă qua, bây giờ gọi là Phụng Công.
Chúng tôi muốn giữ đất, cơ bản nhất vẫn là để sinh sống. Nhưng bây giờ là v́ cái đất bờ xôi ao mật, họ câu kết với nhau. Nó liên doanh, nó đưa cho cái bọn công ty cổ phần tư nhân Việt Hưng vào. Bây giờ chúng nó cứ một vốn bốn lời. Nó buôn đất, nó mua của dân bằng sào, nó bán bằng mét vuông, cho nên nó sẵn sàng thuê bọn xă hội đen đàn áp nhân dân. Mà đến bây giờ, đi đến tận đâu vẫn không có pháp luật nào bảo vệ. Họ mặc kệ chúng tôi, họ chả nghĩ ǵ đến chúng tôi cả.
C̣n việc đền bù cho dân th́ như thế nào ạ ?
Nếu nói đến đền bù, th́ trước hết họ phải họp bàn với chúng tôi. Họ phải tạo được sự đồng thuận, biết được đâu là lợi ích của người dân, lợi ích của nhà doanh nghiệp và lợi ích của Nhà nước, phải ba cái đồng hành. Nhưng họ chỉ biết lợi ích của doanh nghiệp thôi, có cần ǵ lợi ích của nhân dân đâu ! Họ có cần ǵ họp bàn với chúng tôi đâu.
Cho đến bây giờ đi đến đâu chúng tôi cũng yêu cầu một điều rất đơn giản mà họ cũng không giải quyết. Đó là chúng tôi, những người nông dân cần phải có ruộng, những người cần ruộng phải nên để lại. C̣n những người không cần ruộng th́ họ ép, dùng các h́nh thức ép buộc, mua chuộc, dụ dỗ cho người ta bán.
Họ mua được rồi th́ thôi, bây giờ dân chúng tôi chỉ mong muốn làm sao, thôi th́ của chúng tôi c̣n lại th́ dồn lại trả chúng tôi. Nhưng họ không muốn thế. Họ muốn cướp trắng trợn của chúng tôi cơ ! Cũng biết rằng là trứng chọi với đá đấy, nhưng mà chúng tôi sẵn sàng. Nếu mà hy sinh cho mảnh đất của ḿnh th́ cũng đáng làm chứ.
Ngày xưa th́ Nhà nước đứng lên lấy đất của người giầu chia cho người nghèo để người ta có đất sinh sống. Th́ hiện giờ họ lại tạo nên những địa chủ giầu sang, thu đất của người nghèo để cho cái bọn giầu có như thế. Thế th́ liệu có c̣n công lư không, có c̣n pháp luật không ?
Người dân có tính đến các phương án đối phó khác nhau không, và các t́nh huống như trong trường hợp bị phá sóng điện thoại không liên lạc được chẳng hạn?
Chúng tôi thực sự là cũng vẫn phải tính. Tất nhiên là người ta có vũ khí hiện đại th́ ḿnh cũng sẽ có những vũ khí thô sơ. Thôi th́ cuốc xẻng giáo mác, như là lời cụ Hồ ngày xưa ấy : « Ai có súng th́ dùng súng, ai có gươm dùng gươm ». Không có súng gươm th́ gậy gộc, giáo mác, chúng tôi cứ đoàn kết th́ kiểu ǵ chúng tôi cũng phải đánh thắng, kể cả trận này đổ máu chúng tôi cũng chơi.
Hiện giờ chúng tôi đương bán lưng cho đất, bán mặt cho trời. Tôi đương nằm, nói chuyện với chị th́ tôi vẫn đếm được những v́ sao trên trời, mà lưng tôi ở dưới đất thế này, ở chính cái chỗ mảnh đất trang trại của nhà chúng tôi nó ủi, nó phá. Tôi đương nằm đây, giải một cái manh chiếu và nh́n lên trời. Làm ǵ có bạt, có ǵ khác ở giữa cánh đồng mênh mông như thế này.
Nếu mà nó dùng h́nh thức phá sóng, th́ chúng tôi sẽ cử lực lượng thanh niên khỏe mạnh, 100% có xe gắn máy, sẽ chạy về thông tin.
Chúng tôi hiện có ba cái lều, làm bằng ba cái bạt. Mỗi cái bạt chúng tôi treo một cái kẻng và một lá cờ đỏ sao vàng. Ba cái lều này là của ba xă Phụng Công, Xuân Quan và Cửu Cao. Chúng tôi kiên quyết ba xă muôn người như một, quyết tâm giữ đất !
Xin cám ơn chị rất nhiều.
Việt Nam: Công an ồ ạt cưỡng chế nông dân Văn Giang, Hưng Yên để tịch thu đất
Thụy My
Cảnh sát chống bạo động Việt Nam hôm nay 24/04/2012 đă bắn chỉ thiên để giải tán hàng trăm nông dân muốn ngăn trở việc trưng thu đất tại huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên. Hăng thông tấn Pháp AFP trích lời các nhân chứng cho biết, lực lượng công an hùng hậu, trang bị mặt nạ, cũng đă sử dụng hơi cay để tấn công vào đám đông khoảng 700 người. Dân chúng chống lại việc cưỡng chế để lấy đất xây dựng một khu đô thị mới, một hồ sơ đă kéo dài từ nhiều năm qua.
Bà Lê Hiền Đức, 80 tuổi, một nhân vật đấu tranh chống tham nhũng, đă có mặt tại chỗ, cho AFP biết: “Hàng trăm công an vũ trang mặc sắc phục đang hiện diện tại đây. Người dân ném đá vào công an…Lực lượng an ninh đă bắt đi 10 người dân”.
Hàng trăm nông dân đă tập hợp lại tại địa điểm giải tỏa từ tối qua, thứ Hai. Tất cả những con đường dẫn đến vùng này của tỉnh Hưng Yên đều bị chính quyền phong tỏa, với quyết tâm tịch thu 72 hecta đất của 166 gia đ́nh.
Một nông dân 51 tuổi, xin giấu tên, nói với AFP: “Có những loạt đạn bắn chỉ thiên (…). Công an sử dụng hơi cay, đánh đập một số người và bắt họ đi”. C̣n bà Lê Hiền Đức tâm sự: “Tôi chưa bao giờ phẫn nộ như thế. Cả đời tôi, tôi đấu tranh chống những bất công đối với người dân, nhưng bây giờ th́ tôi thật sự đau khổ”.
Các vụ tranh chấp đất đai đă lan rộng tại Việt Nam trong những năm gần đây, tại một đất nước mà đất đai thuộc về Nhà nước. Chính quyền khẳng định có đền bù cho những người dân bị di dời, nhưng theo AFP, th́ số tiền này thường bị "bốc hơi" qua những đường ngang ngơ tắt của bộ máy hành chính tham nhũng.
Dự án đô thị mới “Ecopark” với vốn đầu tư ước tính 250 triệu đô la, do công ty tư nhân Việt Hưng thực hiện. Chính quyền địa phương đă đồng ư giao cho công ty này 500 hecta đất tại Văn Giang, ở phía nam Hà Nội, mà không thực sự thương thảo với những người dân mất đất. Công ty Việt Hưng, từ năm 2004, đă cố đẩy nhanh việc xây dựng, vốn đă bị tạm ngưng sau một loạt các cuộc biểu t́nh vào năm 2006, nhưng sau đó đă được tiếp tục.
Sau đây mời quư thính giả nghe lời tường thuật của một nông dân xă Phụng Công, huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên, và bà Lê Hiền Đức, hiện đang có mặt tại khu vực bị cưỡng chế.
Nông dân xă Phụng Công:
“T́nh h́nh là sáng nay tầm năm rưỡi là nó đổ quân xuống đông lắm, gần ba ngh́n người cơ! Nó rải toàn là cảnh sát cơ động che lá chắn, công an áo xanh, công an áo vàng, rồi xă hội đen…Quân của nó kéo dài hàng hai cây số, dàn hàng ngang - cả cái mặt đường mà nó phá đi, mặt đường 200 mét nó dàn ra. Rồi bắt đầu tầng trên là cảnh sát cơ động có lá chắn, tầng sau là chúng nó có súng bắn hơi cay, rồi dùi cui điện…Nó mang những quả pháo cối to bằng cái bắp chân ấy.
Người dân chúng tôi th́ chỉ có tay không, vũ khí không có. Người dân chỉ muốn giữ lấy sào ruộng để làm. Nhưng nó đến là bắt đầu cho bắn hơi cay rồi nó đốt pháo cứ quẳng vào người, và cứ tiến vào…Thế là dân tản mác. Nó cậy đông nó đuổi dân, tất cả phải chạy xuống ruộng. Xong rồi nó cho quân rải kín hết, không cho người dân bén mảng đến.
Người ta đă dùng toàn bộ lực lượng công an, bộ đội, xă hội đen rồi máy móc đông ngh́n nghịt như thế. Chúng tôi thật chưa bao giờ từng thấy dă man như vậy. Tôi nghĩ đây là một tập đoàn quan tham nhũng đến cướp đất của dân, chứ không phải là chính quyền nữa rồi. Thật là một ngày kinh khủng chưa từng thấy! Nhân dân khu vực này bàng hoàng, đau đớn trước sự mất mát quá lớn”.
Bà Lê Hiền Đức:
“Gần hai ngh́n cảnh sát cơ động, và nói chung là công an, cả xă hội đen nữa, đă bốc hết tất cả hoa mầu của bà con và cây cối đi rồi, và bây giờ cũng đang tiếp tục. Ngoài việc san bằng đất đai của dân ra, nó c̣n bắt mười người dân.
Cả đêm hôm qua tôi cũng thức cùng với bà con Văn Giang, và sáng hôm nay tôi cũng trực tiếp đứng bên cạnh bà con khi lực lượng công an đến cưỡng chế, đàn áp bà con nông dân, và giờ này đây, tôi vẫn đang ngồi ở Văn Giang.
Tôi ở đây, thứ nhất là để chia sẻ nỗi bức xúc với bà con, và cũng muốn động viên bà con là phải đoàn kết, phải chiến đấu đến cùng. Bởi v́ họ mất hết quyền lợi chính đáng của ḿnh là đồng ruộng, cái để mà người nông dân sinh sống từ bao nhiêu đời nay. Họ đổ mồ hôi sôi nước mắt để có được sản vật cung cấp cho xă hội, nhưng bây giờ chúng nó “tàn sát”, cưỡng chế rất là láo! Và gọi là đ̣i dân bàn giao, th́ tôi rất bức xúc với cái từ bàn giao. Tại v́ người ta đă nhận tiền đâu?
Nó nói loa oang oang lên cả một buổi sáng. Tôi nghe tôi vừa chói tai – chói đây không phải v́ là nó nói to, mà tôi nghe những từ nó nói, tôi tức lắm! Tôi không phải là nông dân ở đây nhưng tôi chia sẻ nỗi bức xúc của bà con. Nó gọi là bàn giao. Bán cho người ta đâu, đă cầm tiền đâu mà gọi là bàn giao! Mà dùng cái từ cưỡng chế, th́ tôi thấy là dă man quá.
Tôi nh́n thấy dân tôi khổ lắm! Người già, người trẻ, trẻ con lớn bé, nó xua nó đuổi, nó xịt hơi cay. Có anh thanh niên mà chính mắt tôi nh́n thấy, một thằng đeo băng đỏ và một thằng mặc sắc phục công an, hai người khoác hai bên tay anh thanh niên đem đi.
Tôi ức quá, tôi định xông ra lôi người thanh niên ấy lại và mắng cho những kẻ bắt người một trận. Nhưng dân thương tôi. Dân sợ sức tôi yếu, người tôi già và chân tôi đau, dân lôi tôi lại, nhưng tôi không thể ngồi im được. Nh́n thấy những cái cảnh cưỡng chế sáng nay ở Văn Giang, chính quyền đối xử với người nông dân hiền lành của tôi, tôi xin nói rằng chỉ có súc vật th́ mới không đau ḷng mà thôi!
Tôi không liên quan ǵ đến quyền lợi đất đai ở đây đâu. Nhưng nh́n thấy những người dân Việt Nam thân yêu của tôi bị đàn áp ghê quá, tôi không thể chịu được, tôi đau ḷng lắm. Giờ này tôi đang c̣n ngồi với bà con nông dân đây, động viên an ủi bà con.
Nhưng tất nhiên nông dân sẽ không dừng lại ở đây. C̣n tiếp đó thế nào th́ đó là việc của dân định lượng. Tôi th́ tôi chỉ nói là tôi chia sẻ với bà con và luôn luôn đứng bên cạnh những người nông dân hiền lành của tôi!”