Cái tiếng cô Hải góa nổi tiếng khắp vùng khiến nhiều người đàn ông qua t́m của lạ. Hằng đêm, con cái ngủ say, bà lại kéo cửa đi ra ngoài với người nào đó.
Bố mất, người mẹ trở thành “vợ” của đàn ông khắp khu vực khiến các con trở nên chán nản và buồn bực. Ở tuổi yêu đương, những đứa con trong gia đ́nh này không có ai dám đến tán tỉnh v́ mẹ mang tiếng bán trôn nuôi miệng. Bi kịch cứ thế nối tiếp bi kịch trong gia đ́nh khốn khổ đó.
Chồng chết, bán thân nuôi con
Bà Vũ Thị Hải sinh năm 1965, quê ở Phú Xuyên, Hà Nội có cuộc đời không thể bất hạnh hơn. Năm 1987, bà lấy một người đàn ông cùng xă, vợ chồng bà sinh được 1 cậu con trai và 2 cô con gái. Năm 1991, chồng bà Hải mắc bệnh ung thư và qua đời. Bà Hải một nách nuôi 3 con thơ dại. Đă vậy, người con gái lớn của bà lại đang bị bệnh tiểu đường. Hoàn cảnh khó khăn, con cái nheo nhóc đă buộc bà phải bước vào con đường bán thân nuôi con.
Ngày đó, bà nối dối con đi bán hàng ở Hà Nội nhưng thực chất bà đi xin vào làm cho một nhà thổ trá h́nh. Ở cái tuổi xế già, bà Hải trở thành hàng thanh lư ở nơi nhơ nhuốc đó. Mỗi ngày, bà cố gắng kiếm vài chục ngh́n lẻ rồi tích góp gửi về quê cho các con. Năm 2004, người con gái cả của bà qua đời v́ biến chứng của tiểu đường. Từ ngày mất con gái, mẹ con bà Hải bán căn nhà gần quốc lộ 1 cũ chuyển vào làng sinh sống.
Chuyện bà đi làm “gái”, cả làng cũng biết. Cái tiếng cô Hải góa nổi tiếng khắp vùng khiến nhiều người đàn ông qua t́m của lạ. Hằng đêm, con cái ngủ say, bà lại kéo cửa đi ra ngoài với người nào đó. Đă vậy, bà c̣n không biết giữ mồm mà luôn khoe rằng đàn ông ở đây, ai bà cũng biết.
Những câu nói bâng quơ của bà Hải vô t́nh chạm ḷng tự ái và xấu hổ của các con bà. Đi đâu, 2 con cũng bị thiên hạ chỉ trỏ. Lư, cô con gái út của bà Hải, luôn sống trong mặc cảm. Những ngày đến trường, Lư luôn có cảm giác bất an và xấu hổ khi nhắc đến gia đ́nh. Thậm chí, buổi họp phụ huynh của lớp, Lư cũng không dám mời mẹ. Cô học tṛ sợ người ta bàn tán về người sinh ra ḿnh.
Con trai đi biệt xứ, con gái nhảy sông
Khi các con lớn, gánh nặng cơm áo không c̣n đè nặng lên vai người mẹ góa. Ai cũng nghĩ bà Hải sẽ từ bỏ việc quan hệ bất chính với đàn ông, nhưng bà trót dính nghề nên không thể bỏ. Bà âm thầm đi với người này, người khác. Ngoài 40 tuổi, bà Hải c̣n lỡ mang thai. Tác giả của cái thai, chính bà cũng không biết.
Chán cảnh mẹ sống không đoan chính, người con trai lớn đă bỏ nhau vào Nam và đi biệt 4 năm không có liên lạc ǵ với gia đ́nh. Lư sinh năm 1992, khi học xong cấp 3, cô sống khép kín, ở nhà không giao tiếp với ai bên ngoài. Lư khá xinh xắn nhưng không có người con trai nào dám yêu cô. Ai thích cô cũng bị gia đ́nh họ từ chối v́ “cái tông tích không ra ǵ”.
Ngày bà Hải lâm bồn cũng là lúc Lư dầm ḿnh xuống ḍng sông Hồng tự vẫn. Trước đó vài ngày, Lư có khuyên can mẹ: “Sau này mẹ đừng sống như thế nữa, hăy cho em con chào đời được hạnh phúc”. Sau đó, Lư tháo đôi khuyên tai bằng vàng tây và chiếc dây chuyền bạc gửi mẹ. Cô gói kỷ vật của ḿnh vào tờ giấy và nói với mẹ: “Con muốn dành tặng cho em con khi nó lớn. Nhưng con đeo lâu sợ cũ nên mẹ giữ giùm”. Bà Hải không mảy may nghĩ đó là lời trăng trối của cô con gái trẻ.
Bà vừa ở bệnh viện về th́ nhận được tin Lư tự tử. Như sét đánh ngang tai, bỏ đứa con đỏ ḥn, bà Hải gào khóc bên khúc sông Hồng đỏ ngàu.
Những người làm ven sông kể lại chỉ thấy con bé ra mé sông. Ai cũng bảo nhau con bé xuống rửa chân tay hay nghịch nước ǵ đó. Nhưng vài phút sau, người ta thấy cô ch́m dần dưới ḍng nước. Hoảng hồn, mọi người gọi nhau ra t́m nhưng không thấy dấu vết ǵ của Lư. Sau vài giờ t́m kiếm nhưng không thấy Lư, người ta tính đến việc Lư có thể trôi theo ḍng nước về mạn Hưng Yên.
Nhưng lúc bà Hải đốt vàng mă và cầm bó nhang quỳ khóc than với lời xin lỗi muộn màng tới con th́ chú của Lư đă vớt được xác cô ngay chỗ người ta nh́n thấy cô đắm ḿnh.
Từ sau cái chết của Lư, bà đau ḷng và xin với hương hồn chồng con được làm lại cuộc đời. Hằng ngày, bà cùng cô con gái mới sinh sống lặng lẽ trong căn nhà hoang lạnh với chiếc bàn thờ có 3 di ảnh của người chồng và 2 đứa con gái vắn số.
Mỗi khi trời chiều, người trong xóm lại thấy bà lân la ra đầu thôn nh́n về phía xa xăm, mắt đỏ ngầu. Ai cũng hiểu bà đang chờ đợi sự trở về của đứa con trai mất liên lạc nhiều năm qua và nh́n ra khu nghĩa trang ở đằng xa nơi chồng bà và 2 cô con gái yên nghỉ.
Theo Đang Yêu