VBF-Dù chuyện xảy ra đă lâu xong cae cái làng này vẫn không thể nào quên cái ngày kinh hoàng đó. Đó là cái ngày ông và cả gia đ́nh đào nền nhà lên và chôn con và cháu bằng bê tông.
Người chết vẫn chưa mồ yên mả đẹp, c̣n người sống măi không chôn được hận thù.
Đêm đó, nghe tiếng khóc thét của đứa trẻ, bà Nguyễn Thị Đ. (làng T. phường Phú Lương, Hà Đông, Hà Nội), một người hàng xóm, đă chạy sang căn nhà vợ chồng H. ở để xem t́nh h́nh thế nào.

Đẩy cửa vào, bà Đ. thất kinh khi thấy chị H. và bé T. mới 3 tuổi nằm bất động trên sàn nhà, máu rỉ ra từ miệng. Cậu bé Nguyễn Đ́nh L., khi đó mới 5 tuổi khóc lóc thảm thiết.
Nh́n hộp sữa tươi, xơ-ranh và những tuưp thuốc diệt chuột, mọi người hiểu ngay vấn đề. Chị H. đă bơm thuốc diệt chuột vào hộp sữa, cho hai con uống, rồi chị cũng tự kết liễu cuộc đời. Chị H. và bé T. uống hết thuốc, nên đau đớn quằn quại một lúc rồi chết, c̣n bé L. ngậm sữa thấy đắng liền nhổ ra, nên sống sót.
Câu chuyện của H. và X. đă gây mâu thuẫn âm ỉ giữa hai gia đ́nh từ nhiều năm nay. Cái chết của mẹ con H. là giọt nước làm tràn ly.

Không chỉ đại gia đ́nh ông T., mà cả làng P. khi đó phẫn uất tột độ. Trong cơn phẫn chí, họ đă làm một việc mà bao năm sau vẫn phải xót xa, đau đớn.
Ngay sau khi công an làm xong hiện trường, bác sĩ phẫu thuật tử thi xong, đại gia đ́nh ông T. đă ḥ nhau đào tung nền nhà mà vợ chồng H. ở thành một hố rộng.
Xe chở xi măng, cát đă đổ một đống ngay mặt đường. Hàng chục người trong gia đ́nh ông T., rồi cả thanh niên trong xóm cùng nhào xi măng trút xuống hố, tạo thành một lớp bê tông dày.
Quan tài hai mẹ con H. được đưa xuống, hướng đầu về phía căn nhà đại gia đ́nh ông N. đang ở phía trong. Lớp bê tông nữa tiếp tục được trút xuống.
Người ta rào cả lưới thép B40, cùng nhiều sắt thép được tống xuống, rồi lại đổ tiếp lớp bê tông nữa. Có tới vài khối bê tông được trút xuống, với khung thép, bọc chặt quan tài của mẹ con H.

Mặc dù hành động này là sai, nhưng chính quyền thôn, xă khi đó cũng bất lực. Gia đ́nh X. cũng sợ hăi, nên phải trốn khỏi địa phương. Có đến cả trăm người tham gia đào bới, lấp mộ, cả ngàn người chứng kiến đều sôi sục, nên không sức mạnh nào cản được.
Mục đích của những người bị kích động khi đó là muốn đào sâu chôn chặt, muốn gia đ́nh ông N. không thể cải táng được mộ mẹ con H. Họ muốn mẹ con cô được măi măi ở căn nhà này, không ai đuổi đi được.
Bà Phạm Thị B., Chi hội trưởng chi hội phụ nữ thôn P. vẫn nhớ như in khoảnh khắc kinh hoàng diễn ra khi chị Nguyễn Thị H. ép hai con uống thuốc chuột, rồi chị cũng tự tử theo.
Bà B nhớ lại: “Mấy hôm trước, H. c̣n gặp tôi tâm sự chuyện gia đ́nh mâu thuẫn. Nó bảo, nó không kể với ai ngoài tôi. Tôi cũng khuyên nhủ nó vài câu, mong nó nhịn nhục thêm thời gian nữa. Tôi cũng không ngờ nó lại dám làm một chuyện động trời như vậy, giết cả con lẫn ḿnh”.
Theo lời bà B, hôm đó, làng T. như có đại họa. Cả làng đứng về phía gia đ́nh ông T., bố đẻ của H., trút giận lên gia đ́nh ông N.
Dù gia đ́nh ông T. có vai vế, nhiều người làm cán bộ to, ở xă, ở trung ương, rồi lực lượng công an, chính quyền cũng có mặt, nhưng không thể làm ǵ được.
Người ta đào tung cả nền nhà, chôn hai mẹ con xuống hố, quay đầu về nhà bố mẹ chồng, rồi đổ mấy mét khối bê tông xuống.
Lúc đó, cả làng phẫn uất, bà B. cũng cảm thấy phẫn nộ, nhưng ngẫm lại, việc gia đ́nh H. và làng xóm bức xúc làm như thế là chưa phải.
Bà B. cho biết: "Cái ǵ cũng phải xét hai mặt. Cái H. là đứa hiền lành, ngoan ngoăn, nhưng cách chọn kết cục như thế là không phải. Trên đời này thiếu ǵ đàn ông ngoại t́nh, hắt hủi vợ con, nhưng chọn lối thoát bằng cách giết con, rồi tự tử là sai lầm hoàn toàn.
Hồi nó tâm sự chuyện gia đ́nh với tôi, tôi cũng khuyên giải nó đến nơi đến chốn. Đàn bà có chồng ngoại t́nh ai chẳng hận, nhưng nó có 2 đứa con đẹp đẽ như thế… Không có chồng th́ thôi, cứ ở vậy làm ăn nuôi hai đứa con cũng đâu có ǵ là bi kịch. Ối người mong có con c̣n chẳng được. Thế mà nó lại làm điều dại dột. Trách nhà chồng nó mười, th́ cũng trách nó không ít.
Rồi hành động đào nền nhà, chôn con và cháu ngoại, đổ bê tông xuống mộ cũng là hành động không nên chút nào. Giờ hậu quả nhăn tiền. Người chết th́ khốn khổ, chẳng được mồ yên mả đẹp, mà người sống th́ măi day dứt, hận thù”.
Ngay khi đổ bê tông xuống mộ, đại gia đ́nh ông T. đă phá tường căn nhà mặt đường, xây một cái ban thờ nho nhỏ. Người dân làng P. ai cũng xót xa cho thân phận của mẹ con H., nên ai đi qua cũng hương khói.
Ngày rằm, ngày mùng một, người dân mua hoa quả, đặt tiền trên mộ, bàn thờ. Để tránh sự bức xúc của dân làng và gia đ́nh chị H., gia đ́nh ông N. đă bỏ nhà trốn đi nơi khác ở.
Trao đổi với phóng viên, ông N. nói giọng rưng rưng: “Cuộc đời tôi trải bao trận mạc, mà không chết. Cả đơn vị c̣n có 2 mạng. Giá chết ngoài chiến trường th́ có lẽ đời tôi đỡ nhục anh ạ. Tôi không làm ǵ sai, nhà tôi đây, đất hương hỏa, mà không dám ở, phải sống cảnh trốn chui trốn lủi suốt mấy năm trời.
Chuyện vợ chồng chúng nó thế nào tôi không biết, nhưng phận làm cha mẹ như tôi, rồi tổ tiên tôi ở đất này có lỗi ǵ, mà phải bỏ làng, bỏ xứ mà đi?”.
Sự việc ngôi mộ hai mẹ con bị đổ một khối bê tông khổng lồ ở làng T. gây bức xúc suốt chục năm trời, chưa một ngày yên lặng, th́ mới đây, cả làng bỗng xôn xao v́ tin đồn chị H. "nhập hồn" vào một phụ nữ lạ, t́m về làng T. gặp người thân kêu khổ nơi cơi âm.
Những ngày này, khắp đầu làng, ngơ xóm, đâu đâu cũng bàn tán, mỗi người nói một kiểu. Người bảo cái H. "hiện hồn" t́m về "báo oán" nhà chồng.
Những người thân quen, bảo vệ gia đ́nh ông N. th́ lại kể với giọng khác, rằng "linh hồn" chị H. t́m về oán trách gia đ́nh ḿnh, rằng đă làm một việc ác, là đổ cả núi bê tông xuống mộ, khiến linh hồn chị H. và cậu con trai 3 tuổi không thể nào siêu thoát.
Ông Nguyễn Hữu T., bố đẻ chị H., vẫn vô cùng bức xúc trước cái chết của con gái. Ông bảo rằng, mối hận này không sao gỡ bỏ được. Ông vẫn nung nấu hận thù và muốn những người gây ra cái chết của con cháu ông phải trả giá.
Như vậy, thực hư "linh hồn" chị H. hiện về tố khổ nơi cơi âm đến nay vẫn chưa rơ ràng. Chính v́ thế, đă tạo ra nhiều lời đồn đoán theo nhiều hướng khác nhau.
Một số người không tin chuyện ma quỷ cho rằng, gia đ́nh ông N., bên chồng H., đă thuê người đóng kịch, với mục đích kích động nhà ông T. chuyển mộ con gái và cháu ngoại đi. Hoặc, sau này, gia đ́nh ông N. tiến hành chuyển mộ, cũng sẽ gặp thuận lợi, đúng ư nguyện của người chết. Bởi v́, hiện ngôi mộ hai mẹ con H. nằm giữa mảnh đất mặt đường nhà ông N. Mảnh đất ấy có giá nhiều tỷ bạc, trong khi gia đ́nh ông N. vẫn phải sống trong ngơ ngách.
Tuy nhiên, một số gia đ́nh ủng hộ ông N. th́ lại phán rằng, chuyện hồn ma do gia đ́nh ông T. dựng lên, để lấy lư do cải táng cho con gái và cháu ngoại. Họ cũng đồn rằng, v́ chôn con cháu bằng khối bê tông đầy hận thù, nên gia đ́nh ông T. cứ nghèo măi, không khá lên được.
Đem những lời đồn này gặp gia đ́nh ông N., ông N. lại khẳng định rằng: “Cả đời tôi ra sống vào chết, tôi chả tin có chuyện ma quỷ trên đời. Tôi cho đây là chuyện dị đoan, vớ vẩn, không tin được. Cái H. là con dâu tôi, là người trong nhà, nên dù nó sống ở đây, chết nằm đây, cũng chẳng có ǵ phải bận tâm cả.
Người ta cứ đồn đại này nọ, nhưng tôi chẳng sợ ǵ cả. Anh xem, từ ngày tôi trở về đất này sinh sống, ở ngay bên mộ con dâu và cháu nội, gia đ́nh tôi có gặp hoạn nạn ǵ đâu.
Chẳng những thế, con cái thành đạt, các cháu học giỏi, ngoan ngoăn. Con trai của H. được gửi học ở trường tốt nhất Hà Nội. Chính quyền đều khẳng định việc chôn mộ trong nhà là sai, cần phải chuyển đi, nhưng tôi cũng không bận tâm ǵ cả. Cháu nó ở đây, tôi vẫn hương khói tử tế”.
Tôi rời làng T. trong buổi chiều muộn. Đâu đó dưới gốc tre, quán nước, vỉa hè, góc chợ, người dân vẫn bàn tán xôn xao chuyện "hồn ma" chị H. hiện về kêu khổ nơi cơi âm. Chuyện đúng – sai giữa hai gia đ́nh đă có công lư và ṭa án lương tâm giải quyết.
Người chết th́ đă thành cát bụi, người sống th́ cũng đă tự vấn lương tâm của ḿnh. Họ cũng đều đă phải trả giá cho những hành động sai. Chỉ hy vọng rằng, cái ǵ đă qua th́ nên cho qua, mỗi người nên hướng về tương lai, để người già sống nốt những ngày có ư nghĩa trên trần gian, và con trẻ không phải mang hận thù do người lớn gây ra.
Ông Nguyễn Đ́nh N., bố chồng chị H.: “Chuyện này chúng tôi không muốn nhắc lại nữa. Nó làm chúng tôi quá khổ sở. Những chuyện đằng sau đó không ai hiểu được, chỉ có gia đ́nh tôi biết và chúng tôi phải ngậm đắng nuốt cay. Nếu chúng tôi có lỗi, chúng tôi làm sai, th́ đă có pháp luật xử lư rồi, chứ sao sống thế này được? Làm sao anh hiểu được chúng tôi phải khốn khổ như thế nào. Đầu bạc rồi, nhà ḿnh đây, mà ḿnh không dám ở, phải sống trốn chui trốn lủi, lang bạt suốt mấy năm trời. Chúng tôi nhục lắm, nhưng tôi vẫn răn con cháu không nên rửa cái nhục ấy làm ǵ, bởi làm thế chỉ bới sâu thêm thù hận”.
vk