Mọi hoạt động của con người đều được chi phối và ảnh hưởng của năo bộ, bởi vậy có thể nói, đây chính là cơ quan phức tạp nhất trong cơ thể người. Những hiện tượng như dưới đây sẽ chứng minh cho bạn thấy, năo bộ chính là cơ quan vô lư nhất trên cơ thể mà bạn chưa hề biết đến.
1. Năo bộ "ngược đăi" hệ tiêu hóa mỗi ngày
Chắc hẳn bạn cũng từng rơi vào cảnh "no bụng đói con mắt" đúng không?
Thậm chí ngay cả khi đă được ăn một bữa ngập mồm mà nh́n thấy cái thứ trong bức ảnh dưới đây, chắc hiếm người có thể cầm được ḷng. Đây dường như chỉ là một hiện tượng b́nh thường ai cũng có thể gặp phải, nhưng rơ ràng nó cũng chứng minh năo bộ của chúng ta là một nơi rất... dở hơi.
Thực vậy: hệ tiêu hóa của con người có một thứ gọi là "ngưỡng no". Khi ăn đủ độ, dạ dày sẽ phát ra tín hiệu gửi đến năo bộ để thông báo điều này. Đó là lư do chúng ta cảm thấy no.
Tuy nhiên, chỉ cần nh́n thấy một món ăn có ngoại h́nh hấp dẫn, năo bộ lại tiết ra một số hóa chất khiến chúng ta cảm thấy thèm ăn và làm thêm vài miếng. Việc này giống như năo bộ t́m cách thỏa măn cái mồm, nhưng đồng thời ngược đăi dạ dày của chúng ta vậy.
Việc ăn quá no tất nhiên không hề có lợi, dễ gây rối loạn hệ tiêu hóa và tăng cân. Chính v́ thế, một nghiên cứu gần đây đă chỉ ra rằng, bịt mắt khi ăn sẽ giúp chúng ta cảm nhận ngưỡng no một cách chính xác nhất, giúp giảm cân nhanh chóng.
2. Năo bộ không chịu tiến hóa sau hàng ngàn năm
Trong hàng triệu năm kể từ khi xuất hiện, con người chúng ta phải di chuyển rất nhiều. Nhưng kỳ lạ một điều: sự chuyển động có thể khiến chúng ta "say". Khi chúng ta chạy, đôi chân, mắt và bộ phận giữ thăng bằng trong ốc tai đều xác nhận chuyện đó.
Tuy nhiên khi di chuyển bằng xe, tàu điện, tàu thủy... th́ chỉ có tai hoạt động, xác định rằng cơ thể đang di chuyển nhanh. C̣n mắt vẫn mặc định rằng chúng ta đang đứng yên. Đây chính là điểm vô lư của năo bộ. Các tín hiệu đối lập nhau từ tai và mắt sẽ chuyển đến năo bộ, và "ông năo" mặc định luôn đây là tín hiệu của chất độc. Hệ quả là cơ thể sẽ phản ứng bằng cách nôn ra.
3. Thỉnh thoảng, năo bộ quên luôn chuyện thức dậy
Một giấc ngủ thông thường của con người trải qua 4 giai đoạn, trong đó có giai đoạn ngủ sâu - c̣n gọi là ngủ với mắt dao động (REM - Rapid eye movement sleep). Trong giai đoạn REM, năo bộ trên thực tế hoạt động y như lúc chúng ta thức. Lư do khiến cơ thể không hoạt động lúc này là v́ năo đă tắt hệ thông vận động của cơ thể.
Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ đôi lúc, năo bộ quên mất chuyện phải kích hoạt lại hệ thống này khi chúng ta tỉnh dậy, và đó là khi bạn bị "bóng đè". Các chuyên gia cho biết thực ra năo bộ đă cố t́nh quên đi. Sau giai đoạn REM, năo bộ cần tập trung năng lượng để kích hoạt các khu vực liên quan đến tư duy và bỏ qua luôn phần cơ bắp.
Và tất nhiên, những người đă từng bị bóng đè sẽ hiểu cái sự vô lư này của năo bộ thực sự không dễ chịu chút nào.
4. Năo bộ thường xuyên "tự sướng" bằng cách thay đổi kư ức mà ta không hay biết
Hầu hết mọi người đều tự tin vào trí nhớ của bản thân. Điều này cũng tốt, nhưng thực chất trí nhớ của bạn không hề như những ǵ bạn tưởng tượng đâu. Nguyên nhân là v́ năo bộ của chúng ta thường xuyên tự can thiệp vào các mảng kư ức. Nguyên nhân là v́ mỗi khi nhớ lại một điều ǵ đó, những neuron thần kinh lại hoạt động y như khi tạo ra một kư ức mới.
Chính v́ thế, các thông tin bên ngoài sẽ khiến kư ức trở nên sai lệnh. Hơn nữa, năo bộ có xu hướng "tưởng tượng" ra một kư ức khác để khiến cho nhân vật chính trở nên "cool ngầu" hơn một chút.
5. Năo thường xuyên nh́n thấy h́nh ảnh khuôn mặt ở khắp nơi
Để nh́n được, năo bộ phải thực hiện rất nhiều bước phân tích xử lư thông tin. Trong đó, dường như có riêng một khu vực chuyên để phân tích các gương mặt. Điều này cũng không có ǵ lạ, khi chúng ta hàng ngày nh́n thấy rất nhiều gương mặt khác nhau.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, chúng ta có thể nh́n đâu cũng ra gương mặt: nh́n mây, đá, gỗ, thậm chí là cả thứ này... Có rất nhiều giả thuyết khác nhau về hiện tượng này được đưa ra, tuy nhiên giả thuyết của Carl Sagan – nhà vật lư, thiên văn học người Mỹ - là được nhiều người chấp thuận nhất.
Trong một cuốn sách của ḿnh, Sagan giải thích rằng khả năng xác định nguy hiểm ở khoảng cách xa, hoặc trong điều kiện tầm nh́n hạn chế là điều kiện tối quan trọng quyết định sự sống c̣n của loài người cổ xưa.
Tổ tiên của chúng ta khi nh́n thấy một điều mà họ nghĩ là nguy hiểm, họ sẽ bỏ chạy, và tất nhiên họ sống sót. Những người không quan tâm đến mối nguy hiểm đó có thể sẽ chết.
Ông viết: "Thà bỏ chạy không lư do, c̣n hơn hối tiếc v́ ḿnh đă không bỏ chạy".
vbf @ sưu tầm