Bác sĩ Minh, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là một bác sĩ nội trú tận tâm tại bệnh viện trung tâm thành phố. Sáu năm trong nghề đã rèn cho anh đôi mắt sắc sảo và đôi tay vững vàng, nhưng cũng khiến trái tim anh chai sạn trước những mất mát. Thế mà, ca bệnh của cô gái tên Hà lại khiến anh không thể nào quên.
Hà được đưa vào viện vào một đêm gió lạnh, sau vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên cao tốc. Cô gái trẻ, chỉ mới hai mươi hai tuổi, gương mặt thanh thoát dù tái nhợt vẫn mang nét dịu dàng đến lạ. Hồ sơ ghi cô là nhân viên văn phòng, sống một mình, không có người thân liên hệ. Cảnh sát cho biết xe của Hà bị một chiếc xe tải mất lái đâm trực diện. Cô bị chấn thương sọ não nặng và rơi vào hôn mê sâu. Tiên lượng rất thấp.
Từ ngày đầu tiên, bác sĩ Minh cùng y tá Lan là người trực tiếp chăm sóc Hà. Họ thay băng, kiểm tra máy móc, và mỗi ngày đều nói chuyện với cô – như một thói quen, như một niềm hy vọng mong manh.
– Cô ấy như đang ngủ thôi – Lan thường nói, giọng nhẹ như gió.
Minh gật đầu, nhưng trong lòng luôn trĩu nặng. Không ai đến thăm Hà. Không một dòng tin nhắn, không một cuộc gọi. Cô như một bóng hình lặng lẽ, trôi qua đời người khác mà không để lại dấu vết.
Rồi một buổi sáng, khi thay băng cho Hà, Minh nhận ra điều gì đó bất thường. Vùng bụng vốn phẳng lì của cô giờ nhô lên nhẹ. Ban đầu anh nghĩ đó là do phù nề sau chấn thương, nhưng khi kiểm tra kỹ, anh sững người. Vùng bụng ấy đang lớn dần – không phải do bệnh lý, mà là dấu hiệu của một thai kỳ.
Anh gọi Lan đến. Cả hai đứng lặng trước giường bệnh.
– Bác sĩ… cô ấy có thai? – Lan hỏi, giọng run run.
Minh không trả lời ngay. Anh nhìn Hà – người con gái đang ngủ sâu, mang trong mình một sinh linh nhỏ bé. Một bí ẩn vừa hé mở, khiến trái tim anh thắt lại.
Căn phòng chăm sóc đặc biệt bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở. Bác sĩ Minh đứng lặng người, mắt vẫn dán vào vùng bụng đang nhô lên của Hà. Y tá Lan thì run run, tay siết chặt hồ sơ bệnh án.
– Không thể nào… – Minh thì thầm – Lúc nhập viện, không ai ghi nhận cô ấy mang thai.
Lan lật lại hồ sơ, từng trang một. Không có dấu hiệu nào. Không siêu âm, không xét nghiệm thai kỳ. Mọi thứ đều tập trung vào chấn thương sọ não, đa chấn thương phần mềm. Không ai nghĩ đến chuyện một cô gái hôn mê lại có thể đang mang trong mình một sinh linh.
Minh lập tức yêu cầu siêu âm. Kết quả khiến cả khoa cấp cứu sững sờ: Hà đang mang thai ở tuần thứ 17. Thai nhi phát triển bình thường, tim thai rõ ràng. Không có dấu hiệu tổn thương.
– Cô ấy đã mang thai trước tai nạn – Minh nói, giọng trầm xuống – Và không ai biết.
Từ hôm đó, việc chăm sóc Hà không còn là một ca bệnh đơn thuần. Mỗi ngày, Minh đều kiểm tra tim thai, theo dõi huyết áp, và trò chuyện với cô như thể cô đang nghe. Anh không biết vì sao mình lại gắn bó với ca này đến thế. Có lẽ vì ánh mắt dịu dàng của Hà trong tấm ảnh chứng minh nhân dân. Có lẽ vì đứa trẻ đang lớn lên trong im lặng.
Một tuần sau, cảnh sát quay lại bệnh viện. Họ mang theo một chiếc túi xách cũ – là đồ của Hà, tìm thấy trong xe. Trong túi có một cuốn sổ tay, vài món đồ cá nhân, và một bức thư chưa gửi.
Minh mở thư. Nét chữ nghiêng nghiêng, mềm mại:
“Gửi con, Mẹ không biết mình có đủ can đảm để nuôi con một mình. Nhưng mẹ sẽ cố gắng. Dù ba con không còn bên mẹ, mẹ vẫn tin con là món quà đẹp nhất mà mẹ từng có…”
Minh đọc đến đó thì dừng lại. Bức thư không có địa chỉ người nhận. Không có tên người cha. Chỉ có một tình yêu lặng lẽ, đầy hy sinh.
Tối hôm ấy, Minh ngồi bên giường Hà, tay đặt nhẹ lên bụng cô. Anh nói khẽ:
– Con của cô đang lớn lên từng ngày. Cô phải tỉnh lại. Không chỉ vì mình… mà vì con.
Khi Hà Mở Mắt
Tháng thứ sáu, Hà vẫn chưa tỉnh. Nhưng thai nhi phát triển ổn định. Cả bệnh viện như có thêm một nhịp sống mới. Các y tá gọi đứa bé là “bé Hy Vọng”. Minh thì mỗi ngày đều viết nhật ký theo dõi, như thể đang viết cho chính người mẹ đang ngủ.
Một buổi sáng, khi Minh đang kiểm tra máy, Hà khẽ động ngón tay. Lan hét lên. Minh lao đến. Hà mở mắt – chậm rãi, mờ đục, nhưng rõ ràng.
– Cô Hà… cô nghe tôi không?
Hà không nói được, nhưng nước mắt chảy ra. Minh nắm tay cô, nói như đã chờ khoảnh khắc này suốt đời:
– Cô đã ngủ rất lâu. Nhưng con của cô vẫn khỏe. Cả hai mẹ con đều đã vượt qua rồi.
Một Cuộc Đời Mới
Hai tháng sau, Hà sinh một bé gái khỏe mạnh. Cô đặt tên con là An – nghĩa là bình yên. Cô không hỏi về người cha. Không ai hỏi thêm. Minh vẫn là người theo dõi sức khỏe mẹ con mỗi ngày.
Một hôm, Hà hỏi:
– Bác sĩ… tại sao anh lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy?
Minh cười, không trả lời ngay. Anh nhìn bé An đang ngủ trong tay Hà, rồi nói:
– Vì tôi tin… có những người không cần biết quá khứ của nhau để yêu thương. Chỉ cần biết rằng họ đã từng ở bên nhau khi không ai khác ở đó.
VietBF@sưu tập