Xuất hiện tại Sài G̣n đă ba chục năm,gánh tàu hũ của cô Dung dường như đă đi vào ḷng mỗi người dân đất Sài G̣n.Vào mỗi buổi sáng sớm,người ta cố gắng chờ và đợi để được thưởng thức hương vị thơm ngon của món tàu hũ nổi tiếng nhất Sài g̣n.

Đă lâu lắm rồi, tiếng rao "Ai tàu hũ hônnnn?" dần bị quên lăng ở Sài G̣n. H́nh ảnh những người phụ nữ đội nón lá, mang guốc mộc với đôi quang gánh tàu hũ trên vai chậm răi đi vào từng con hẻm và cất tiếng rao quen thuộc ấy, đă từng là sự ngóng chờ của bao nhiêu đứa trẻ thành phố.
Và cái h́nh ảnh mộc mạc, với những chén tàu hũ nước đường đặc quánh, sóng sánh lớp dừa cốt bên trên, đă xuất hiện trong một clip vô cùng đáng yêu về Sài G̣n những ngày qua.
Đoạn clip được đăng tải trên Fanpage EMagazine đă thu hút gần 6 ngh́n lượt thích và hơn 5 ngh́n lượt chia sẻ, trong clip, cộng đồng mạng đặc biệt chú ư đến gánh tàu hũ của người phụ nữ quê Quảng Ngăi. "Cô bán ở đây trên hơn 30 năm rồi đó con, ở dưới quê cô khó làm ăn lắm nên cô lên đây đi bán tàu hũ, tuy nó cực nhưng dễ kiếm tiền hơn ở quê. Có mấy chú thuở nhỏ hay ra đây ăn, giờ vẫn ăn, nhưng nhắc cô ngồi sát vô lề thôi...", những chia sẻ chân thành của cô gánh tàu hũ trong đoạn clip khiến nhiều người ṭ ṃ và râm ran hỏi nhau địa chỉ.
3 ngày sau khi đoạn clip được truyền tay nhau, gánh tàu hũ của cô Dung cũng được nhiều người biết hơn. Khi chúng tôi quay lại, cô ngại ngùng chia sẻ: "Trời ơi mấy nay người trong xóm cứ chọc cô hoài à, họ nói cô được lên ti-zi đó con, mà cô đâu có biết ǵ đâu. Cô có sao nói vậy thôi à, rồi tự dưng người ta đến ăn nhiều hơn, nói rằng thấy ḿnh trên mạng, làm cô ngại ǵ đâu...".

Sự nồng hậu, đôi mắt hay cười và cái cách mà cô Dung tṛ chuyện với từng vị khách ghé ăn, chính là thứ khiến người ta vương vấn gánh tàu hũ của cô. Cô Dung năm nay đă 60 tuổi, cô nói, đi bán chỉ cho vui chứ thực chất cuộc sống của cô khá thoải mái, có con, có cháu đều là người thành đạt. Nhưng v́ đă quen với góc đường này suốt 30 năm qua, giờ bỏ "nghề", cô không đành.
"Hồi mấy chục năm trước cô vô đây bán, người ta chỉ cách nấu mà cô nấu hư hoài, lỗ hoài. Cô nấu hư hay dở là cô bỏ chứ không có bán cho khách. Lâu dần ḿnh học được cách nấu riêng nên buôn bán đắt khách lắm. Có mấy người nước ngoài cũng ghé ăn, Việt kiều về nước cũng nhắn với cô là phải ngồi đây bán chứ đừng có đi đâu, kẻo họ thèm tàu hũ mà t́m không thấy", cô Dung chia sẻ.
Để có được nồi tàu hũ nóng thơm mùi lá dứa cùng nước đường đặc sệt, ngọt thanh, cô Dung bắt đầu các công đoạn chế biến từ 0h đêm. Lấy đậu nành đă ngâm cả ngày hôm trước, cô xay nhuyễn với lá dứa rồi đem đun nước đậu. Để nồi nước đậu không bị khê, cô phải dùng tay khuấy đều liên tục, sau đó cô cho lá gelatine vào và đặt tàu hũ vào tủ mát để sánh lại. Tiếp theo, cô nấu nồi nước đường với gừng, cuối cùng là chế biến nước dừa. Tất cả những khâu nấu nướng này cũng mất cả đêm. Đến 5 giờ sáng, khi mọi thứ đă xong, cô mới tất bật nhờ con trai chở ra vỉa hè đường Đinh Tiên Hoàng để bán.
Cô Dung có hai người con đều đă lớn, con gái đầu của cô 37 tuổi, hiện là chủ một tiệm cơm, c̣n con trai kế là trưởng pḥng tại công ty về công nghệ. Riêng chồng cô v́ phải ở quê nhà chăm sóc mẹ già nên không thể vào Sài G̣n cùng mấy mẹ con.
Dù vào Sài G̣n đă lâu nhưng cô Dung vẫn luôn nhớ về vùng quê nghèo xứ Quảng của ḿnh. Cô nói, ở quê cô có vườn rau, ao cá, không khí trong lành và yên b́nh lắm. "Có mấy người bạn khuyên cô bán nhà ở quê đi rồi vào Sài G̣n mua đất, cất nhà. Nhưng cô không bán v́ cô muốn vẫn c̣n một quê hương để về thăm mẹ cha, tảo mộ ông bà. Ở Sài G̣n cô sống không bon chen nên thong thả lắm, mấy chục năm nay mẹ con cô ở nhà trọ cũng đâu vấn đề ǵ. Nhà trọ có máy lạnh, có pḥng đầy đủ tiện nghi, như vậy là đủ rồi", cô cười.
Một buổi sáng, cô Dung bán gần 200 chén tàu hũ, mỗi chén chỉ có giá 5.000 đồng. Hơn 30 năm trước, giá một chén tàu hũ của cô chỉ 1.000, 2.000 rồi cuối cùng là lên 5.000 đồng. "Cô nghĩ bán 5.000 đồng là được rồi, không lời nhiều nhưng vẫn có khách, cô quyết không lên giá nữa v́ có mấy đứa sinh viên hay đến ăn, bán đắt quá tội tụi nhỏ", cô cho biết.
Một buổi sáng trong lành như thế, gánh tàu hũ của cô Dung tiếp rất nhiều khách, có các cô chú xe ôm, vé số, có mấy người chủ nhà ở khu vực đó cũng mang chén mang ly ra mua mấy phần tàu hũ, có nhân viên văn pḥng tranh thủ ghé đến ăn một chén tàu hũ nóng cho đỡ "ghiền" rồi tất bật đi làm. Không khí rộn ràng cho đến hơn 9 giờ th́ lượng khách ngơi bớt, lúc này nồi tàu hũ của cô Dung cũng đă gần hết.
Bán hết nồi, cô lại đón xe ôm về lại nhà trọ phía chân cầu Điện Biên Phủ để nghỉ ngơi. Đến chiều cô đón cháu nội về nhà, lo ăn uống, tắm rửa, sau đó cô ngủ một giấc đến đêm th́ thức dậy nấu tàu hũ cho buổi hôm sau đi bán.