Điều này b́nh thường mà. Chỉ khi nào chị Liên nhận đồng loại của chị là người th́ mới là điều lạ lùng. V́ có loài người nào nhận chị ấy làm đồng loại?
Chị đi máy bay hạng C, mua vé cho con chị hạng E, chị đưa con chị lên ghế C ngồi, tiếp viên nhắc th́ chửi ầm ĩ và c̣n nói “mày biết tao là ai không?”. Lúc đó không ai nói với chị ấy là “chúng tôi không biết chị v́ loài người không có h́nh tướng đẫy đà núc ních kiểu chị” để chị ấy học dần ngôn ngữ của chúng ta nhỉ?
Chị Liên sống nhờ cơ chế này, giàu sang nhờ cơ chế này, hống hách nhờ cơ chế này. Khi chị chửi vậy chả khác ǵ chị phủ nhận hết cái ân huệ mà cơ chế này dành cho chị, phỏng?
Nhiều người hỏi tôi sao chị ấy nói năng vô văn hoá thế, tôi chỉ nói, sao lại dùng khái niệm văn hoá với chị Liên cũng như cái loài của chị ấy?
Chị vỗ ngực xưng ḿnh là madame, cái này sai quá. Madame quư phái và văn hoá lắm, đâu dành cho tôm tép lâu nhâu trong cái đ́a nước bẩn được?
Cuối cùng, chị đừng lắm lời nữa. Chị chỉ cần trả lời một câu ngắn gọn thôi: Ai đổ nhớt xuống sông Đà hả chị?
Chỉ cần thế thôi, chó kệ chó, tôm kệ tôm, loài người chúng tôi không quan tâm ǵ chị đâu ạ!