Xóm nhỏ chín căn của tôi tuần rồi đón về một cô dâu mới. Cô dâu c̣n trong tuổi teen, ăn chưa no lo chưa tới, mới học xong high school, đang phân vân chưa biết chọn ngành ǵ khi vào đại học.
Ngày xưa, nữ thập tam, nam thập lục, chuyện cưới gả đều do gia đ́nh đặt để, không thể nào căi lệnh mẹ cha, bởi v́ áo mặc sao qua khỏi đầu. Nhưng thời bây giờ, muốn mặc cái áo pull-over th́ đương nhiên phải tṛng từ trên đầu kéo xuống và muốn cởi ra cũng phải từ dưới dở qua khỏi đầu. Chuyện hôn nhân ngày nay là do chính người trong cuộc quyết định. Kết hôn hay không là tùy ở đôi lứa yêu nhau chớ không phải theo ư cha mẹ. Ngày nay, chuyện kết hôn đối với bọn trẻ như là nightmare, là đồng nghĩa với no more freedom, no more fun, no more life enjoyment, having a lot of responsibilities mà bọn nó cố tránh né tŕ hơan, chậm chừng nào tốt chừng nấy để được thong dong tự tại theo đuổi mục đích, sự nghiệp riêng của ḿnh hay tự do bay nhảy vui chơi cho đến bao giờ thỏa măn chán ngấy mới quay đầu về t́m bến nghỉ... dưỡng già.
Vậy mà cô dâu chú rể ở đây th́ trái lại, chưa tới tuổi thành niên nhưng đă gấp gáp làm đám cưới, hăm hở dắt nhau đi kư giấy chung thân để được sống chung một mái nhà hôm sớm đi về có nhau.
Cặp uyên ương này quen nhau đă 8 năm từ khi c̣n ở tiểu học. Khi lên high school, mỗi ngày sau khi tan học, hai đứa về nhà làm homework chung, mỗi cuối tuần nhà chú rể có tổ chức mục vui ǵ th́ cũng có cô dâu tham dự, đi đâu hai đứa cũng đi chung như h́nh với bóng. Cô dâu ở nhà bạn trai nhiều hơn ở nhà ḿnh. Không biết con cái nhà ai mà cha mẹ dễ dăi cho con sống theo lối Úc, ăn dầm nằm dề ở nhà bạn trai tới tối mịt mới về. Nghĩ cũng lạ! Nhưng có lẽ là do tiền duyên của hai đứa nó chưa dứt nên mới tái hợp ở kiếp này.
Tuần rồi hai đứa đă được gia đ́nh cho làm đám cưới linh đ́nh trọng thể, khách khứa đến chung vui với tụi nó rất đông, đa số là bạn học của tụi nó, quậy tưng bừng. Hai đứa c̣n đi học, chưa có việc làm, làm ǵ có tiền xây tổ ấm riêng nên sau đám cưới dắt nhau về nhà bên chồng cho ba má chồng bảo bọc nuôi ăn nuôi ở.
Tuy về nhà chồng nhưng con dâu này chỉ ăn no rồi lo đi học chớ không rớ tay đến chuyện ǵ trong nhà cả, nói chi đến cái chuyện làm dâu dâng cơm hầu nước nhà chồng, mà ngược lại má chồng đi làm về phải lẹ lẹ săn tay áo vô bếp nấu cơm cho con dâu và con trai ăn. Không biết vài năm nữa con dâu có biết điều hơn chút nào hay không chớ bây giờ thấy má chồng nó bắt đầu cực hơn lúc chưa cưới dâu về. Cũng may má chồng nó chỉ có một thằng con trai duy nhứt nên cũng rán chịu khó hy sinh cho con ḿnh nó vui trọn vẹn.
Cặp ba má chồng này 20 năm về trước cũng là một đôi bạn học, vừa ra trường high school là vội đi làm, dành dụm tiền để xây tổ uyên ương, 18 tuổi là đă có thằng con này. Nghe má chồng nó kể lại, khi thằng con chào đời, hai vợ chồng nuôi con cực quá, mất tự do, lại ngủ không đủ, hai đứa cự lộn thiếu điều giết nhau. Không dè 20 năm sau, thằng con noi gương cha mẹ lập gia đ́nh sớm, rồi đây có con, không biết ai sẽ nuôi con cho tụi nó đi học. Má chồng nó c̣n trẻ măng mới có 38 mùa hạ, c̣n tung tăng ham vui lắm, weekend nào cũng party với karaoke tới nửa đêm, làm sao chịu an phận ngồi một chỗ giữ cháu. Thấy tụi nó vô tư quá cũng phát ớn dùm! Chắc là cô dâu phải nghỉ học ở nhà trông con thôi. Má ruột cô dâu th́ chắc chắn là không babysit rồi v́ má cô dâu là một ca sĩ!
Chờ coi! Rồi cũng xuôi theo tự nhiên đâu vào đó, như cha mẹ chồng nó vậy thôi!