Đang lim dim "nướng cho chín vàng" v́ ngày nghỉ, cái cảm giác được thư giản không bồn chồn trông cho trời sáng để đi làm nên nó rất vô tư mà ngủ. Nó cuộn ḿnh trong căn pḥng nhỏ đắm ch́m trong giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà nó luôn khoắc khoải. Tiếng chuông điện thoại đổ dồn làm nó choàng tỉnh giấc.
Nó giơ tay t́m chiếc điện thoại. Giọng ngái ngủ :
- Alo, xin lỗi ai vậy ?
- Ừ anh đây!
- Anh là ai?
- Lê Tước đây!
- À! Anh hả, anh khỏe không ?
- Anh khỏe. Em khỏe không?
- Nhờ ơn chúa em vẫn khỏe. Anh và con gái khỏe không?
- Anh khỏe. Cảm ơn em. Công việc em b́nh thường hả? Ra biển cafe đi nhỏ ơi, lâu rồi anh và em ở "hai đầu nỗi nhớ". Anh cười. Giọng cười làm quay quắt trái tim nó một thời....
....Nó lặng đi vài giây v́ bâng khuâng. Cái từ " nhỏ ơi" sao mà ấm áp và thân thương đến lạ? Hai năm rồi mới gặp lại anh.....
Anh là hàng xóm cũ của nó. Khi gia đ́nh nó mới tan rả. Khi mà mẹ con nó phải đi thuê cái pḥng nhỏ như cái lỗ mũi để ở tạm thời, nhà anh ngang pḥng của nó, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nh́n thấy nhau.
Ngày nghỉ nó hay ra biển ngồi, rồi phóng tầm mắt ra xa tít mù khơi, nơi mà cuối tầm nh́n trời và nước giao nhau. Nơi đó là chân trời của nó. Anh chở con gái đi biển, mấy lần nó cứ tưởng là cháu ngoại. Anh già nua, da rám nắng, mới 45 mà trông già hơn tuổi. Anh đi giàn ngoài biển, nắng, gió làm cho anh phong trần rắn rỏi hơn. Cái gương mặt đen nhẻm nhưng nh́n lâu sẽ bị nghiện không chừng?!
Con bé con vừa sinh ra là mẹ nó bị băng huyết chết. Anh lập gia đ́nh muộn, v́ phải nuôi các em ăn học thành tài, đến 40 tuổi anh mới lập gia đ́nh với một người phụ nữ ngoài quê mà ba mẹ anh chọn lựa, anh về cưới vợ rồi đưa vợ vô Nam sống. Người phụ nữ vắn số, chị ra đi khi đứa con mới lọt ḷng mẹ. Chị chỉ c̣n nh́n mặt con có một lần rồi ra đi măi măi. C̣n lại một ḿnh anh nuôi con với sự trợ giúp của bà nội.
Anh thấy nó cũng nuôi con có một ḿnh nên cũng rất thương và yêu quư nó, những lúc đi biển về khi th́ gói kẹo cho con nó, khi th́ một ít mực khô anh tự câu rồi phơi. Có khi vài hộp pho mai đầu ḅ. Có khi một bao gạo đặt trước cửa pḥng. Có khi ba tháng tiền pḥng nó không phải trả, v́ "chú Tước trả cho cô rồi". Những lúc như vậy anh chỉ nh́n nó nhe răng cười. C̣n nó th́ mắt đỏ hoe. H́nh như bụi bay vào mắt.
Những năm 2006 điện thoại bàn c̣n thông dụng, đêm khuya khi anh đi biển về, anh và nó nói chuyện điện thoại bàn vài giờ đồng hồ. Anh kể cho nó nghe những mẫu chuyện ngoài giàn khoan, những điều thầm kín trong ḷng anh, nó luôn là người được anh chia sẻ, mặc dù anh và nó chỉ cách nhau một bức tường, một bức tường vô h́nh mà cả hai không bao giờ chạm tới được. Đó là ba đứa trẻ....
Rồi năm 2010 anh bán nhà về Sài G̣n sinh sống. Ngày anh đi nó và anh chỉ chúc cho nhau những câu chúc may mắn và b́nh an. Ánh mắt anh nh́n nó thật nồng nàn, nó quay lưng đi tránh ánh nh́n da diết đó. Nó từ đây vắng một người tri âm tri kỷ. Thỉnh thoảng vẫn gọi điện thăm nhau. Anh về VT vẫn ghé thăm nó, nó và anh luôn là hai đường thẳng song song.
Mười năm trôi qua. Bao biến cố trong đời, anh vẫn sống một ḿnh cùng con gái. Con bé đă học Đại Học năm 2. Anh giờ đă nghỉ hưu, anh hơn nó một giáp. Ở tuổi 65 anh vẫn phong độ, vẫn lịch lăm của tuổi về chiều. Nó khuyên anh nên t́m ai đó mà "nấu cơm, sắc thuốc". Anh cười và nói " Chờ em ừ mà em có chịu đâu" Anh nh́n nó cười, nụ cười của người đàn ông góa vợ ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng. Nó nh́n anh cười tṛn "Tụi ḿnh hăy như vầy sẽ vui hơn". Nó và anh cùng hướng mắt nh́n ra biển. Biển vẫn trong xanh, không gợn sóng, trong ḷng nó và anh lúc nầy đố ai biết họ nghĩ ǵ???
VietBF@sưu tập