Đi xe buưt ở Hà Nội, đến trạm dừng th́ bấm đèn xe. Vào Sài G̣n, tôi không t́m thấy những nút bấm, mọi người vẫn náo nhiệt và nhẹ nhơm xuống xe.
Những chuyến buưt trở thành một phần rất riêng, rất đẹp đẽ và rất quư giá, rất Sài G̣n đối với tôi
Một trạm, hai trạm, ba trạm… tôi ngập ngừng đi lên đầu xe thỏ thẻ: “Bác tài ơi, ghé trạm!”
Thế rồi tôi ở Sài G̣n nhiều thời gian trong những năm tháng tuổi trẻ. Những chuyến xe buưt đưa tôi đi khắp rộng dài thành phố. Đôi khi ở một thành phố khác, bất chợt nghe một tiếng c̣i xe thân thương, tôi lại nhớ về những chuyến xe buưt đi suốt Sài G̣n những năm 20 tuổi. Chuyến 56 từ ngă tư Thủ Đức lên trung tâm thành phố, chuyến 05 từ Chợ Lớn sang Biên Ḥa. Thỉnh thoảng chạy suốt một dọc Suối Tiên về Ngă tư Ga trên xe 33, một lần chia tay người em gái thân để lên xe 03 từ trạm xe Hàm Nghi về Thạnh Lộc…
Ở Hà Nội, chỉ cần đứng ở trạm dừng xe buưt là xe đến đón; c̣n Sài G̣n, ở trạm dừng cũng phải vẫy tay gọi nếu không muốn xe vụt qua mà không dừng lại rước. Ở Hà Nội, chỉ cần bấm đèn báo đến trạm dừng là xe sẽ đổ bến; c̣n Sài G̣n, nhẹ như không, hành khách chỉ cần “Bác tài ơi, ghé trạm!”
Những ngày đầu tiên đi xe buưt ở Sài G̣n, phần v́ không biết, phần v́ ngượng tôi đă bao lần bỏ qua những trạm dừng của ḿnh. Rồi một trạm, hai trạm, ba trạm… đi qua, tôi mới ngập ngừng bước lên đầu xe và thỏ thẻ với bác lái: “Bác tài ơi, ghé trạm!”
Những chuyến xe buưt vẫn ngày ngày, giờ giờ chở học sinh đến lớp; chở người đi làm đến cơ quan; chở một cụ già đi chợ. Và chở một người đang vật vă trưởng thành, hoang hoải về tuổi trẻ như tôi
ẢNH: NGỌC DƯƠNG
Lâu dần thành quen, tôi vẫy xe buưt thành thạo, cũng đă tự tin đứng ở cửa xuống mà dơng dạc: “Bác tài ơi, ghé trạm!”. Tôi biết giữ ǵn đồ đạc cẩn thận khi lên xuống xe, biết nhiều tuyến xe, biết xe nào có phụ xe, xe nào phải tự lấy vé. Nhưng lần nào cũng vậy, cảm giác lên một chuyến xe buưt không phải là những chuyến xe buưt Hà Nội tôi đă đi suốt bao năm học đại học luôn khiến tôi thích thú. Những chuyến buưt trở thành một phần rất riêng, rất đẹp đẽ và rất quư giá, rất Sài G̣n đối với tôi.
Tôi lên chuyến xe buưt từ Chợ Lớn về Biên Ḥa. Xe cũ và chật chội, người ta chở hàng nhiều trên xe, có những người buôn bán ngồi lên những bao tải hoặc những sọt đồ rất lớn. Bất giác, tôi nghĩ đến những chuyến xe chợ ở quê tôi những năm đă rất lâu. Đối với tôi, chuyến xe buưt chỉ là chở một kiện hàng nhưng đối với người khác, lại chở cả một cuộc mưu sinh.
Những chuyến xe buưt từ ven đô vào trung tâm thành phố thật dài. Sài G̣n chạy qua trước mắt chậm răi. Tôi trên những chuyến buưt 56, chuyến 03 vào thành phố, nh́n ḍng người sảng khoái mà hối hả. Thành phố này vẫn kỳ lạ biết bao, vẫn gai góc và tŕu mến, vẫn lạ lẫm và thân thương. Những chuyến xe buưt vẫn ngày ngày, giờ giờ chở học sinh đến lớp; chở người đi làm đến cơ quan; chở một cụ già đi chợ. Và chở một người đang vật vă trưởng thành, hoang hoải về tuổi trẻ như tôi.
Tôi ngồi trên một chuyến xe buưt đến Nhà Bè. Chẳng c̣n nhớ xe số bao nhiêu, chỉ nhớ là một chuyến buưt bằng xe lam đi qua những cây cầu nhỏ, qua thành phố đang rất đẹp đẽ và yên ả. Những háo hức và mộng mơ tuổi đôi mươi tôi giữ lại trong một buổi sáng ít nắng và nhiều gió ấy. Sài G̣n của tôi rộng lượng như một ḍng sông, thân thiết như quê nhà và dân dă như một chuyến xe lam qua miền Tây sông nước.
Những năm tháng ấy rồi cũng trôi tuột qua tay. Thảng hoặc tôi có lên một chuyến xe buưt, tự nhiên thấy lạ lẫm khi chẳng c̣n ai nói giọng Sài G̣n sảng khoái: “Bác tài ơi, ghé trạm!”. Đó có lẽ là thanh âm đáng yêu và đáng nhớ nhất về Sài G̣n trong tôi. Những chuyến xe vẫn đều đặn ngày ngày, cuộc sống vẫn vùn vụt trôi. Có ai một ngày trong cuộc mưu sinh giật ḿnh nhớ một khoảnh khắc như một chuyến xe buưt có trạm dừng để về nhà?