Kính thưa quư hành khách! máy bay của chúng ta sắp sửa hạ cánh xuống phi trường quốc tế Tân Sơn Nhất, TP.HCM. . . Đang suy nghĩ miên man, thông báo của phi hành đoàn làm tôi giật ḿnh trở về với hiện tại
Những tháng năm biền biệt xa Sài G̣n và hôm nay ngày trở về, mới thấu hiểu được thế nào là cảm xúc dâng trào,
ẢNH: THIÊN ANH
Tới rồi, Sài G̣n ơi! Hăy ráng chờ thêm chút nữa Sài G̣n của tôi ơi! Tôi đă về! Bỗng dưng tôi thấy nôn nao, hồi hộp, một cảm giác rất khó tả, rất lộn xộn. Cái cảm giác mà tôi nghĩ rằng chỉ những người con xa quê hương mới hiểu được. Những tháng năm biền biệt xa Sài G̣n và hôm nay ngày trở về, mới thấu hiểu được thế nào là cảm xúc dâng trào, mới cảm thông được nỗi ḷng của những đứa con xa quê Mẹ trong ngày đoàn viên ấy! Bốn mươi năm, bốn mươi năm thời gian đủ dài cho một đời người lưu lạc. Gom góp những nhớ thương, vun vén từng kỷ niệm mà t́m về quê Mẹ.
Tôi ngồi bất động, mắt không rời khung cửa sổ máy bay, Sài G̣n của tôi đó! Vẫn đẹp, vẫn nên thơ và quyến rũ đến lạ lùng! Bao nhiêu kư ức năm xưa bỗng tràn về, những kỷ niệm buồn vui của một thời tuổi trẻ... Của một tối b́nh yên tôi lặng lẽ rời xa để lại sau lưng thành phố tôi yêu, một Sài G̣n đầy kỷ niệm và người em gái nhỏ tôi thương... Tôi không khóc, nhưng nghe vị mặn ở trên môi!

Tôi như đang được sống lại với cả một trời kỷ niệm của Sài G̣n thuở ấy…
ẢNH: KHẢ H̉A
Trong thời gian ngắn ngủi, tôi cố t́m lại những kư ức, từng kỷ niệm của ngày xưa ấy… cái cảm giác mỗi sớm tinh mơ ngồi quán cóc nhâm nhi tách cà phê, những đêm lang thang trên từng ngả đường, góc phố mà ngày xưa cùng chúng bạn một thời dầm mưa, đội nắng. Tôi như đang được sống lại với cả một trời kỷ niệm của Sài G̣n thuở ấy…
Sài G̣n bây giờ thay đổi nhiều quá! Như đang khoác lên người màu áo mới cao sang hơn, lộng lẫy hơn. Nhưng, tôi vẫn nhận ra có một điều không bao giờ thay đổi đó là: “Tấm ḷng và trái tim Sài G̣n”. Sài G̣n trong tôi vẫn thế, vẫn như thuở nào, như cô bé hay dỗi hờn, nũng nịu, chợt nắng chợt mưa. Sài G̣n vẫn đẹp nhưng b́nh dị và đầy ắp t́nh người, những ân t́nh tương thân tương ái, những nụ cười thân thiện và cả những tấm ḷng bao dung độ lượng trong từng mỗi con người. Người Sài G̣n hào phóng lắm… Họ sẵn sàng chia sẻ cho nhau từng tấm quần manh áo. Giữa cái nắng Sài G̣n, đâu đó trên đường phố ta vẫn dễ dàng bắt gặp những “thùng trà đá”, những “trạm bánh ḿ” miễn phí. Đâu đó là những quán cơm xă hội rẻ như biếu không của những tấm ḷng nhân ái…nhiều và c̣n nhiều lắm…Sài G̣n ơi! Xin cảm ơn!
Sài G̣n dễ thương, dễ nhớ mà khó quên …..
Một tà áo trắng tung tăng giờ tan học, một cành phượng vĩ của mùa hè chia tay năm đó, một chiếc lá rơi làm gợn sóng mặt hồ cũng đủ làm lay động ḷng người ..! Sài G̣n của tôi là những tiếng rao hàng trưa là tiếng ḿ gơ trong đêm hay những gánh chè, quán bún ... ở mọi ngă đường góc phố. Sài G̣n của tôi là tiếng mẹ ru buổi trưa hè ... à…ơi!
Đèn Sài G̣n ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu…
Sài G̣n của tôi như mối t́nh đầu vừa chớm, suốt đời chẳng thể nào quên
ẢNH: KHẢ H̉A
Như thế đó, hỏi ai không thương, không nhớ? Sài G̣n của tôi như mối t́nh đầu vừa chớm, suốt đời chẳng thể nào quên. Dù bôn ba nơi chân trời góc bể, ngày trở về t́m em, tôi vẫn nhận ra em từ rất xa trong ḍng người xa lạ. H́nh bóng đó, vóc dáng đó , làm sao tôi quên được. Sài G̣n cũng thế! Không một thành phố hoa lệ nào trên thế giới có thể chiếm giữ t́nh cảm của tôi đă dành cho Sài G̣n. Nơi mà tôi đă lớn lên cùng năm tháng với những hạt bo bo, những nắm bột ḿ, củ sắn. Nơi mà tôi đă trưởng thành cùng với bao thăng trầm trong cuộc sống. Sài G̣n đó, làm sao tôi quên được! Nơi mà những bạn bè, đồng đội của tôi đă từng cống hiến một phần tuổi trẻ của ḿnh cho mảnh đất này, cho quê hương này. Làm sao quên được từ thành phố này chúng tôi đă ra đi… và có những đứa đă ra đi vĩnh viễn mà không kịp quay về nh́n Sài G̣n lần cuối. Làm sao quên được có những thằng măi măi ra đi, vĩnh biệt Sài G̣n khi chưa một lần được biết thế nào là hơi ấm của bàn tay con gái!!!
Mai mày về b́nh an trong giấc ngủ
Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm
Có nhớ tụi tao khao khát hôn lên mái tóc mềm
Của con gái một thời thương nhớ nhất.
(Thơ: Phạm Sỹ Sáu)
Như thế đó, làm sao quên được! Sài G̣n đă cho tôi quá nhiều. T́nh người, t́nh đồng đội và cả một thời thơ ấu đầy kỷ niệm…Và chính tôi cũng đă gởi lại Sài G̣n biết bao là kỷ niệm, kể cả một chuyện t́nh thời thơ dại. Bốn mươi năm, thời gian đủ dài để thương để nhớ. Sài G̣n ơi! Người tôi yêu và người yêu tôi. Bất cứ lúc nào cũng luôn mở rộng ṿng tay, chan chứa ân t́nh để đón tôi về. Dù tôi có thành công hay thất bại trên nẻo đường lang bạt.
Sài G̣n ơi! Thành phố tôi yêu! Tôi sẽ về, tôi sẽ về…Đơn giản là v́, đó là quê hương tôi!