Sau một quăng đường ngắn, từ đơn sơ nơi huyện lỵ người ta đến với phố thị. Dẫu cảnh vật có khác th́ vẫn những tán cây xanh là điểm chung neo giữ ḷng người. Có chút ǵ xao động và bổi hổi trong ḷng. Ṿm lá xanh ấy gợi sự b́nh yên như một sáng mai nào ta thức dậy bên người thân yêu của ḿnh. Nhà ai đang mở nhạc. Ca khúc Lời của gió dào dạt khắp không gian. Dường như cây lá cũng đang xao động bởi những cung bậc da diết. Và những góc phố nào đó cũng có người đang ngồi mơ một ṿm xanh, mơ về một thành phố yên b́nh có bóng cây xen kẽ những mái ngói mái tôn chói chang dưới ánh nắng hè.
Mỗi chúng ta đến thế giới này với một thân phận khác nhau. Có người ngay ngắn thẳng thớm tiến đến bến mộng. Có người xô lệch ngả nghiêng trong gió băo cuộc đời. Có những ṿng tṛn viên măn tṛn đầy. Có những nửa ṿng tṛn hoặc là nằm yên trong góc pḥng hoài niệm hoặc bước ra ngoài mong hàn gắn lại “hạnh phúc một đời”. Có triết lư “Biết đủ là đủ” để trân trọng những ǵ hiện tại đang có và không mơ tưởng viển vông. Trong ṿm xanh cây lá, người ta lan man nghĩ. Lan man nhớ. Và lại lan man với những mong ước đơn sơ. Cũng có khi lửng lơ trong không gian những mắt lá thân thiết nh́n ta. Khoảng xanh trong tâm hồn chính là những phút ḷng người b́nh yên và nhẹ lâng lâng một khúc hát vui tươi. Những phút giây ấy giúp ta bỏ đi những vướng bận trần ai. Thiền, yoga... cũng giúp ta có những khoảng xanh ấy. Khoảng xanh có khi là cuộc gặp mặt của nhóm bạn thân thiết, những câu chuyện, tiếng cười ấy giúp xả bỏ những ưu phiền, lo âu của cuộc sống đầy biến động hàng ngày. Khoảng xanh có khi là kết quả thi tốt của đứa con đi học xa nhà. Là cuộc gặp gỡ của đôi người yêu sau bao ngày xa cách, màu áo xanh bạc màu cùng làn da rám nắng của người chiến sĩ và cái ngả đầu tŕu mến của thiếu nữ cho ta thấy cả một miền b́nh yên trên bờ vai vững chắc, một niềm hạnh phúc giản dị mà thiêng liêng bền chặt. Giây phút thăng hoa ấy có thể khiến người ta thấy ḿnh như đang trôi trên thảm cỏ mịn màng của thảo nguyên bao la...
Khi một ngày mới bắt đầu, là mỗi chúng ta lại được thêm một lần tươi mới, một ngày mới trong quỹ thời gian của ḿnh. Lại ấp ủ những khát khao hoài vọng và phấn đấu cho một tương lai tốt đẹp hơn. Thiên nhiên ḥa với ḷng người để cùng hát khúc ca chào đón. Một quả đồi nhỏ từ bao đời nay vẫn nằm ngay trong ḷng phố. Bên kia khoảng đồi là lô xô cây lá. Ánh nắng dịu dàng hôn trên lá cây ngọn cỏ. Gió như một hơi thở nào phớt nhẹ qua tai, qua má, qua bàn tay đang khẽ giơ ra đón ánh nắng. Bàn tay trở nên trong suốt như một phiến lá lộc vừng non tơ mà ánh hồng rực lên khi ánh mặt trời rọi qua.
Khoảng xanh đó cũng c̣n chính là t́nh thương yêu và sự sẻ chia mà con người dành cho nhau. Thế giới sẽ đáng sợ và khốc liệt biết bao nếu ta cô đơn không người bên cạnh. Một người bạn đồng hành giúp con đường xa ngắn lại, những chông gai gian khó sẽ nhẹ vợi đi trên đôi vai của mỗi chúng ta. Một người yêu cùng đồng hành sẽ đưa ta đến cảnh giới của Thiên đường hạnh phúc. Và cuộc đời mỗi người sẽ thêm đẹp, thêm ư nghĩa khi ta có được t́nh yêu thương rộng lớn của đồng loại, của một ai đó vẫn đang chờ ta dệt nên hạnh phúc lứa đôi viên măn tṛn đầy.
Muốn có những khoảng xanh ấy, nếu trên mặt đất, ta sẽ trồng cây. Nếu trong ḷng người th́ ta cũng cần gieo - ươm - vun trồng cho ḷng tốt, sự tử tế… được phát triển và nuôi dưỡng hồn ta. Những lúc cảm thấy chông gai khắc nghiệt nhất, ta sẽ cần một điểm tựa, một người thật tin tưởng để ta có thể giăi bày, để cùng ta t́m ra hướng giải quyết, cũng như rừng được tạo nên bởi rất nhiều người cùng trồng và chăm sóc cây cối. Dù có người giúp đỡ, ta vẫn phải là nhân tố chính quyết định cho bước đi tiếp và sự b́nh yên - khoảng xanh trong tâm hồn - của ḿnh.
Miên man trong những khoảng cây lá xanh tươi nơi phố thị, chuyến xe lại đưa ta trở về vùng ngoại ô ngằn ngặt những cây trái lá hoa hai bên đường. Thấp thoáng sau tán cây là những ngôi nhà sáng ánh đèn. Những giây phút b́nh yên sau một ngày làm việc, cả gia đ́nh sum họp bên nhau. Ngọn gió mát lành ŕ rào thổi trên tán lá cây như hát lên bài hát về t́nh yêu cuộc sống, t́nh yêu con người…
Bích Thiêm