Sài G̣n là mảnh đất lạ kỳ. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta luôn nghĩ về Sài G̣n mà lại chẳng biết viết ǵ, nói ǵ về nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta luôn nhớ về nó khi đang ở trong ḷng nó. Người ta thương Sài G̣n bằng một thứ t́nh cảm mơ hồ nhưng mănh liệt đến ngạt thở, nhưng như kiểu một thứ t́nh nghĩa khác, không phải là quê hương.” (Chuyện nhỏ Sài G̣n – Đàm Hà Phú.)
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về Sài G̣n, về nơi tôi đang sống, về “Ḥn Ngọc Viễn Đông” của một thời đă qua. Sài G̣n luôn đón nhận tất cả, dù có là người thành công hay thất bại, nổi tiếng hay vô danh, Sài G̣n cũng không chối bỏ ai, vẫn dang ṿng tay rộng mở như người mẹ âu yếm những đứa con thơ. Tôi đến với Sài G̣n như một nghĩa vụ, sau đó lại yêu nó lúc nào không hay. Có những lúc, tôi vẫn hay sợ hăi bởi cái nơi tôi đang sống, tôi sợ nhịp sống xô bồ, đua chen này sẽ cướp mất đi những lư tưởng đẹp mà tôi đă ấp ủ. Thế nhưng Sài G̣n vẫn nuôi nấng và nâng bước chân tôi ngày một trưởng thành.
Có một Sài G̣n xa hoa tráng lệ với các dăy nhà cao tầng, các quán xá sang trọng cùng những con người lịch thiệp và hồn hậu. Đây cũng chính là nơi đă cho tôi gặp gỡ những người ở nhiều tầng lớp khác nhau, làm thay đổi và xáo động cuộc sống của tôi. Tôi luôn trân trọng những người tôi đă gặp, dù họ tốt hay xấu th́ cũng để lại cho tôi những bài học tuyệt vời.
sai-gon-va-nhung-cau-chuyen-vun-vat
Nhắc đến Sài G̣n lại chẳng thể không nhắc đến những ly cà phê. Là giữa sương khói của đất trời, giữa tiếng nhạc du dương thuần khiết, ngắm nghía ly cà phê đang nhẹ tỏa những làn hơi ấm áp thoảng thoảng mùi thơm kích động đặc trưng. Ở đây có vô số các quán cà phê các bạn ạ, mặc dù tôi không uống cà phê, nhưng việc dừng chân ở quán cà phê nào đó lại là thói quen của tôi. Khác với đa số, tôi không có quán quen, bởi tôi là người ưa thích sự mới lạ, tôi luôn t́m cái nào hay, cái nào tốt theo cách rất riêng, cảm nhận thức uống và không gian nơi đó. Nếu đến Sài G̣n, hăy ghé quận 1 nhé, một khu vực đắt đỏ đồng thời cũng hào nhoáng nhất Sài G̣n, các quán cà phê ở đây cũng nghệ thuật một cách độc đáo.
Tôi đă đi rất nhiều quán cà phê, nhiều lần phải họp mặt ở đó, tôi đă chứng kiến nhiều người làm việc hăng say, họ tập trung cao độ, thậm chí họ có thể nói làm việc đội nhóm một cách hoàn hảo. Tôi có một cậu bạn rất hay họp hành ở quán cà phê, mỗi lần muốn tôi đi cùng, cậu ấy bảo “tôi sang rước cô đi họp nhé, cô chỉ việc ngồi thưởng thức matcha mà cô thích, sau đó type word, c̣n tôi sẽ nói chuyện với Boss và các đồng nghiệp”, riết rồi tôi trở thành osin bất đắc dĩ.
sai-gon-va-nhung-cau-chuyen-vun-vat-2
Sài G̣n làm người ta nhớ nhất là những cơn mưa bất chợt, không chuyển trời, mây mù, không mưa rả rích ngày đêm, dai dẳng. Mà chỉ vội đến, vội đi, nhanh chóng, như tưới mát cho thành phố oi ả, như điểm xuyến thêm sự tươi mới trên những tán cây già trong thành phố. Những cơn mưa ngang qua bất ngờ, mọi người hối hả chạy đến núp dưới mái hiên nào đó, hay dầm mưa để cảm nhận chút mát mẻ.
Nói đến mưa tôi lại nhớ đến sự ví von của tuổi thanh xuân, người ta nói tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho có bị ướt nḥe nhưng cũng vẫn muốn được đắm ḿnh dưới cơn mưa ấy một lần nữa. Có bao lần gặp phải mưa nhưng cứ để nó hất vào người, muốn dùng nước mưa để rửa đi những mệt mỏi, những buồn phiền hằng ngày. Mưa là tinh túy của tự nhiên, nếu thiếu nó th́ trời đất sẽ không vẹn toàn được nữa, những con nắng, con mưa chính là tâm hồn của đất trời.
sai-gon-va-nhung-cau-chuyen-vun-vat-3
Dù luôn tấp nập, xô bồ là thế nhưng Sài G̣n vẫn cô đơn theo một cách nào đó, những góc khuất trong tâm hồn mỗi người đều ẩn đi một nỗi cô đơn. Sài Gòn về đêm thật lộng lẫy, tráng lệ. Có lẽ Sài Gòn đẹp nhất là khi màn đêm buông xuống, khi những ngọn đèn sáng lấp lánh đọ sức với các vì sao trên bầu trời. Dường như mọi thứ đều được buông xuôi, những công việc bộn bề, những âu lo phiền muộn, những mối bận tâm thường ngày, tất bật của đời thường dường như được chôn cất nơi nào đó để lại một Sài Gòn thanh thản.
Tôi thích ngắm nh́n phố xá đem ở Sài G̣n, đầy sắc màu và đẹp rạng rỡ.
Tôi vẫn đi! Đi t́m hạnh phúc, đi t́m ước mơ của tôi… Đêm nay giấc ngủ lại đến muộn, có cái ǵ đó mơ hồ xa xăm…
|
|