Từ ngày thất lạc, chị Hương luôn nhớ về mẹ và em gái. Nhiều đêm, chị mất ngủ, không biết những người thân yêu của ḿnh hiện đang sống thế nào.
Tuổi thơ của chị Đồng Thị Hương (SN 1984) đă từng có những tháng ngày được sống vui vẻ trong t́nh yêu thương của bố mẹ, các bác, d́, cậu mợ. Nhưng rồi biến cố xảy đến, bố mẹ chia tay, chị Hương và em gái tên Hoa sống cùng mẹ. Một thời gian sau th́ mẹ chị chung sống với một người đàn ông khác.
Vào một ngày khi mẹ đi vắng, dượng đă dẫn chị em Hương ra đường, đến một bến xe. Khi đó, em Hoa mới 3 tuổi, đi chậm quá nên bị bỏ lại. Người đàn ông này tiếp tục dẫn chị Hương đến ga tàu, thả lên một đoàn tàu, cho một mẩu bánh ḿ ngồi ăn. Lúc này chị Hương cũng mới 5 tuổi.
Bị bỏ trên tàu, chị Hương khóc rất nhiều. Tới một nhà ga th́ có người phụ nữ bán khoai luộc nh́n thương quá nên xin nhận về nuôi, coi như con gái út trong nhà. Chị Hương bắt đầu cuộc sống mới ở xă Hồng Kỳ, huyện Sóc Sơn, TP. Hà Nội.
Chị Hương luôn mong mỏi t́m lại mẹ và em gái.
Năm 19 tuổi, chị Hương lấy chồng ở cùng xă. Người chồng thương vợ, động viên chị viết thư về chương tŕnh "Như chưa hề có cuộc chia ly" để t́m mẹ, t́m em. Bản thân chị Hương cũng đă từng tự đi t́m lại người thân một lần, nhưng lúc bị lạc, chị c̣n nhỏ quá, chẳng nhớ được ǵ nhiều.
Cuộc đời như bù đắp lại cho chị Hương khi chị có được người chồng hiền lành, hai đứa con một trai, một gái ngoan ngoăn, kháu khỉnh. Trước đây, hai vợ chồng chị làm ruộng, sau này có dự án sân Golf ngang qua, gia đ́nh được bồi thường một khoản. Bố mẹ chồng cho thêm anh chị một khoản nữa, đủ để xây ngôi nhà mới khang trang.
Kế mưu sinh của hai vợ chồng trông vào cái máy đầm đất, ngày làm 6 tiếng th́ cũng đủ ăn và dư được chút ít.
"Tôi chỉ nhớ là mẹ rất yêu thương và chiều chuộng hai chị em. Tôi có người cậu tên là Sơn, có d́ tên là Liên nhưng tôi gọi d́ bằng mẹ. Các cậu, các d́ quư lắm, hay bế chúng tôi. Tôi chỉ mong được gặp lại mẹ. Tôi nghĩ suốt bao năm qua, bà vẫn đi t́m chị em chúng tôi. V́ bà đâu phải người bỏ chị em tôi, mà là người khác. Từ nhỏ đến giờ, tôi không ngừng nhớ về mẹ. Nhiều đêm nằm không ngủ được, tôi vẫn nghĩ không biết bây giờ mẹ như thế nào, sống ra sao?", chị Hương chia sẻ.
Cuộc đoàn tụ sau 22 năm xa cách
Có một điểm trùng hợp đặc biệt là khi đến nhà bố mẹ nuôi, chị Hương chỉ nhớ được tên của ḿnh chứ không nhớ họ. Bố nuôi của chị là ông Đồng Văn Mậu đă quyết định lấy họ của ông để đặt tên đầy đủ cho con gái nuôi là Đồng Thị Hương.
Sau khi chương tŕnh "Như chưa hề có cuộc chia ly" giúp chị Hương t́m được gia đ́nh th́ mới hay, tên của chị trước khi bị lạc cũng là Đồng Thị Hương. Em gái của chị là Đồng Thị Hoa. Gốc gác của chị là ở Hải Pḥng.
Biết tin về cháu, những người bác, d́, cậu, mợ của chị Hương đă không khỏi xúc động. Ai cũng thương cho hoàn cảnh thiệt tḥi của mẹ con chị Hương. Cậu, mợ của chị Hương kể lại rằng, ngày các con đi mất, bà Thủy (mẹ chị Hương) đă thuê taxi đi từ Hải Pḥng lên Hà Nội rồi ngược về t́m mà không thấy. Họ hàng cũng tản đi t́m cháu suốt 3 tháng trời nhưng vẫn bặt vô âm tín. Rồi sau này, mẹ chị Hương sang Trung Quốc làm việc, mục đích chính là để t́m con.
Vất vả nơi xứ người tận 15 năm, bà vẫn không t́m được "hai nhúm ruột" của ḿnh. Người mẹ mất con trở nên thẫn thờ. Sau này về Việt Nam được một thời gian th́ mẹ của chị Hương qua đời. Trước lúc lâm chung, bà vẫn dặn ḍ các em: "Cố gắng đi t́m con cho chị".
Năm 2011, sau 22 năm thất lạc, chị Hương đă được trở về, dẫu mẹ không c̣n nhưng t́nh yêu thương của các bác, d́, cậu, mợ khiến chị hạnh phúc và được an ủi rất nhiều.
VietBF @ Sưu tầm