Mẹ mất khi Quỳnh được ba tuổi.
Ba đón bà nội ra phụ ba săn sóc Quỳnh, vì ba hay phải làm ca đêm.
Ai cũng khuyên ba nên tìm người để Quỳnh có mẹ nhưng ba cứ mỉm cười cho qua chuyện. Người ta lại bàn chuyện và ghép ba với cô giáo Hương hoài, ba không dám hay ba sợ ...
Quỳnh lớn lên, ngoan ngoãn và xinh xắn, nhiều người trong khu tập thể nhà máy thương yêu Quỳnh lắm.
Cô Hương ở cùng khu nhà nhưng ở phía trong cùng.Cô là giáo viên dạy toán ở trường gần đây.Chồng cô ấy là Quản đốc phân xưởng, bị tai nạn lao động khi đi kiểm tra nồi hơi và mất đi.Hai người không có con, nên cô hay mua quà bánh và thỉnh thoảng lại tổ chức vui chơi cho lũ trẻ con.Chúng yêu quý cô, sang nhà cô chơi và có gì không hiểu lại nhờ cô giải thích hộ. Quỳnh cũng quý cô nhiều lắm, mà hình như Quỳnh được ưu ái hơn bởi lẽ : Quỳnh mồ côi mẹ ...Nhà máy vẫn để căn nhà tập thể cho cô sử dụng, tình nghĩa mà.
Thời gian cứ thế trôi qua, Quỳnh lên lớp sáu. Bà nội già rồi, chân chậm mắt mờ, đưa đón Quỳnh đi học ba cũng phải nhờ người ta và trả tiền tháng. Người nhận đưa đón Quỳnh, phải về quê chịu tang, nên vấn đề đó thật khó khăn. Hôm nay, ba lại làm ca đêm, ba không biết làm sao thì cô Hương ghé nhà chơi. Cô bảo bà nội và ba để cô đưa đón Quỳnh cho vì cũng là tiện đường. Ở trong khu tập thể, người ta hay giúp đỡ nhau từ việc nhỏ đến việc lớn, hoà nhã và thân thiện với nhau. Vừa là hàng xóm mười mấy năm, lại là vợ của Sếp cũ và cô lại có cách sống hòa nhã nên ai cũng quý trọng cô. Ba Quỳnh cũng vậy, nhưng chắc ba ngại, sợ người ta hiểu nhầm...
Quỳnh sốt cao, cả đêm mê sảng, ba bận làm ca đêm. Bà nội làm liều chạy sang nhờ cô giáo... Nửa đêm, Quỳnh lại mê man, ôm chặt lấy cô và gọi : "Mẹ ơi, mẹ đừng đi, mẹ đừng bỏ con!". Cô giáo Hương ôm lấy Quỳnh vỗ về : " Mẹ đây, mẹ đây, mẹ yêu con nhiều lắm !".
Ba của Quỳnh nghe tin con bệnh xin nghỉ chạy về, đứng ở cửa phòng chứng kiến cảnh tượng đó, ông bối rối làm rơi cái mũ bảo hộ ... Cô giật mình nhìn lên. Hai cặp mắt nhìn nhau ĐỒNG CẢM !
Cả khu tập thể vui mừng tổ chức cho hai người một đám cưới nho nhỏ nhưng long trọng. Quỳnh đã có mẹ, một người mẹ thương yêu Quỳnh hết mực. Ba như trẻ lại và bà nội là người vui nhất .Người bạn kế sát nhà của ba đã đổi sang căn nhà của cô giáo Hương, nhường lại căn nhà để ba mở cửa thông sang nhà mình, rộng rãi vô cùng. Hai năm sau, Mẹ Quỳnh sinh cho ba con Quỳnh một em trai dễ thương và kháu khỉnh. Cả gia đình luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc !
VietBF©sưu tập
|