Tiến chạy ùa vào ôm ông nội khoe:
- Ông ơi, con vừa được học bổng du học toàn phần, bài thi con làm xuất sắc luôn. Ông thưởng con đi..
Ông nội cười hiền lành nói:
- Rồi, chịu liền, ông sẽ thưởng cho con xứng đáng luôn. Bố con chiều nay có về sớm không?
- Dạ, con nghe nói bố mắc bận họp sở sao đó, chưa chắc xong để về kịp cơm ạ.
- Con có biết v́ đâu mà bố con có được địa vị, con th́ học giỏi không?
Tiến ngơ ngác:
- Th́ tại lư lịch nhà ḿnh tốt, ngày xưa ông làm cán bộ to, nên bố con được nâng đỡ. Con có điều kiện nên học thoải mái hơn ạ.
Ông nội lắc đầu nói:
- Không phải đâu con. Ông sẽ chỉ cho con nhiều trường hợp giống như ông mà con cháu hỏng cả. Gia đ́nh ta thành công phát đạt là nhờ ông nuôi bố con bằng tiền rất sạch.
Con biết chẳng có nhà nước nào đủ tiền để trả lương hậu hĩnh cho cán bộ quan chức cả. Ngân sách phải đầu tư đủ thứ việc nên phần trả lương cho công chức rất thấp. Lương thấp là thử thách vô cùng lớn đối với đạo đức của cán bộ công chức. Người ta có thể tốt, nhưng lương thấp quá th́ lâu ngày ai cũng đuối sức. Lúc đó những cám dỗ hiện ra, có người đưa tiền đút lót, khó ai giữ được khí tiết buổi đầu. Nhận được một lần rồi quen tay nhận măi, trượt dài suốt đời luôn. Trách nhiệm th́ nặng, nhưng lương th́ thấp, người ta tự t́m cách này cách kia để xoay sở nuôi gia đ́nh.
Ông chỉ có cái may mắn là tự hỏi tiền ở đâu mà người ta đưa lắm thế. Tiền người ta chịu đưa biếu gấp trăm lần tiền lương của ḿnh, ai mà không ham con. Nhưng tiền đó ở đâu ra?
Nếu là người dân thường th́ người ta buộc phải cắt bớt quyền lợi đời sống của gia đ́nh, bớt cái ăn cái mặc, bớt tiền học tiền chữa bệnh, bớt tiền mua nhà... Tội nghiệp lắm con.
Nếu là công ty tổ chức th́ người ta phải cắt bớt phúc lợi của mọi người mới có tiền để biếu xén. Tiền phúc lợi, hay tiền lăi, hay tiền chi phí đều là mồ hôi nước mắt của bao nhiêu công nhân mới có được con, ḿnh ăn sao đành.
Nếu là tổ chức tội phạm th́ chắc chắn tiền này đẫm máu, máu của phụ nữ bị bắt cóc, máu của ma túy... ác lắm, không dám ăn đâu con.
Ông nghĩ như vậy nên cố gắng giúp dân, giúp doanh nghiệp, mà tuyệt đối không nhận của ai đồng nào. Ông không nhận tiền nhưng vẫn giúp họ hết ḷng nên chẳng ai ghét ḿnh. Nhưng trời cao có mắt, hay các lănh tụ trên cơi kia vẫn dơi trông, ông càng liêm khiết th́ quán bún của bà con lại càng đông khách. Nhờ vậy mà gia đ́nh ta đủ trang trải cuộc sống, bố con được học hành tử tế, lại học giỏi. Hai bác kia cũng thành đạt cả.
Ông lấy kết quả đó mà dạy bố con, phải tin vào điều thiện, phải tin vào sự công bằng của trời đất. Bây giờ bố con có địa vị rồi, càng phải bắt chước ông ngày xưa, phải phục vụ nhân dân hết ḷng, không được nhận tiền biếu xén, th́ con cháu mới nên người được.
Tiến hỏi:
- Nhưng mẹ con đâu có bán bún, ông à?
Ông nội ph́ cười:
- Th́ mẹ con làm đại lư bán vé máy bay cũng sống được ḱa 🌼
Thật ra trách nhiệm của cán bộ công chức rất lớn, lại luôn bị mọi người soi mói, hở một chút là bị phê phán nặng nề. Từ thời xưa đến thời nay, hiếm có công chức nước nào được trả lương khá giả. Trong khi đó, tiền đưa ngơ sau theo dạng t́nh cảm riêng lại quá lớn. Cũng không hẳn mọi đồng tiền t́nh cảm đều là sai trái. Có khi giúp dân được việc, người ta tự nguyện trả ơn. Đó cũng là công bằng Nhân quả. Chỉ khi nào ra điều kiện đưa tiền để giải quyết thủ tục th́ đó là có lỗi.
Ngay cả các tu sĩ cũng vậy, nếu để người ta tự nguyện hiến cúng th́ cũng tốt thôi. C̣n ra điều kiện giá cả cho lễ cầu nguyện th́ cũng sai với ư của thần thánh rồi.
Tuy nhiên, nếu ta cứ chân thành giúp đời th́ trời đất không bỏ ta. Ít tiền chỗ này sẽ được nhiều tiền chỗ khác. Sự công bằng là có thật.
C̣n bản chất tiền là máu, là mồ hôi, là nước mắt. Nhận một đồng tiền của ai đều làm ta nặng ḷng, nặng đời, nặng bước chân. Tiền sạch nuôi thành con cháu ngoan, tiền bẩn nuôi thành con cháu hư. Dù bảo vệ kỹ lưỡng thế nào, nhưng nếu nuôi bằng đồng tiền bẩn th́ con ḿnh tự nhiên hư từ bên trong hư ra không biết đường đâu mà trở tay kịp.
Tiền sạch th́ sẽ không dồi dào, nhưng lại làm gia đ́nh ta an vui liên tiếp nhiều thế hệ.
VietBF©sưu tập
|
|