Một chiều cuối thu buồn buồn bên thung lũng Cú .Chị trầm ngâm nh́n về phía xa xăm bất chọt chị hỏi tôi tháng mấy rồi em ơi.Tôi nói cuối tháng tám rồi chị ạ.Chị bảo vậy là hơn bốn chục năm đă trôi qua .Cũng mùa này ngày này em ạ .Là nỗi kinh hoàng ám ảnh chị không nguôi,thời gian không cho chị quên đi h́nh bóng đó.Thong thả chị kể.
Chẳng biết năm đó nghe lời thủ thỉ dỗ dành của một số thành phần, mà chị bỏ chồng dắt tay bốn đứa con chạy trốn ra nước ngoài bằng thuyền vượt biển.Chị gom góp vay mượn khắp nơi, đóng đủ số tiền mẹ con chị để ra đi,chị nói dối chồng và mọi người là cho con về ngoại chơi mấy ngày,mọi người cũng tin là vậy.Buổi chiều tối dắt các con xuống thuyền chị đă nơm nớp lo sợ.
Ngoài mẹ con chị c̣n hàng trăm người cả trai lẫn gái ,có cả phụ nữ già trẻ .Tối sập đến nhanh lắm và thuyền bắt đầu gong buồm vượt biển.Một ông c̣n gọi là tài công dặn ḍ mọi người giữ ǵn chật tự và ngồi cúi rạp xuống ,tránh công an kiểm tra.Chạy ra ngoài biển bắt đầu thấy sóng., sóng cứ to dầnlên vỗ vào mạn thuyền làm cḥng chành như sắp lật.Thuyền càng lúc càng cḥng chành , người như say rượu ,trẻ con bắt đầu khóc lóc ,mấy người say th́ nôn ọe.Bỗng có ánh đèn chiếu le lói ,tài công hét lên "nắm im tất cả, nằm im tránh công an đi tuần".Mọi người chấp hành chỉ có mấy đứa con nít sợ quá vẫn khóc.Tài công nhắc nhở, dỗ nó đi khóc thế này mà làm lộ là họ quẳng xuống biển đấy,rồi chuyện ăn uống nữa chứ.Lương thực mang theo đă cạn thiếu thốn nước ngọt .C̣n mấy ngày lênh đênh trên biển nữa mới tới..Sáng sớm trên biển mờ sương .Mặt trời ló ra dần dần mọi người giơ tay hứng lấy chút sương mai hớp hớp. Cả ngày nắng rát và gió, sóng .Lúc đó cả đoàn người chỉ nghĩ đến cái chết .Cùng đi cạnh thuyền chị, c̣n một thuyền nữa cũng như vậy. Chạy song song ,người hai bên la ó , vẫy tay nhau gọi nhau hẹn rằng nếu sang được bên kia th́ ăn mừng làm quen nhau nhé.C̣n nửa ngày đường nữa là thuyền đến được đảo Hồng Kong.Th́ bỗng dưng có ḍng nước cuộn lên cuộn lên ,như ṿi rồng ,gió dồn dập và nhấn ch́m luôn chiếc thuyền bên cạnh cùng tiếng la hét kêu cứu thảm thiết .Nh́n ḍng người già trẻ trai gái nam nữ và những cánh tay chới với đang ch́m dần mà chị hét lên ngă vật ra , không c̣n biết ǵ.Hơi sức đâu mà nghĩ đến các con ,đến mọi người giờ này .Chị nghĩ chị đă chết .Khi tỉnh dậy chị nằm trong một cái pḥng lớn ,mọi người ồ lên khi nh́n thấy chị mở mắt,th́ ra thuyền đă cập bến đảo Hồng Kong .Các nhân viên y tế đang chăm sóc chị,các con chị vẫn b́nh yên,bọn nó bảo hôm qua họ định quẳng mẹ xuống biển v́ nghĩ mẹ chết chúng con khóc than ,van nài măi đấy . Họ mới thôi,
Thế rồi mẹ con chị cũng như mọi người được sắp xếp ở tập trung trong một cái trại.Được hội chữ thập đỏ thăm nuôi,ngày hai bữa cơm được chia rồi được đi học ngoại ngữ.Chờ đợi măi cứ ngỡ sang đây được hưởng sung sướng ai ngờ khổ quá. Chờ măi chẳng được nước nào nhận bảo lănh, thế là ba năm sau mẹ con chị buộc phải hồi hương,chị nghĩ chuyến này về chắc tù mọt gông, v́ tội vượt biên trái phép .Nhưng không, đảng và nhà nước đă cho các con chị đi học trở lại ,và chị c̣n được phường xă thăm hỏi chia sẻ động viên cấp vốn cho vay để tăng gia sản xuất.
Mấy năm sau gia đ́nh chị cũng vượt qua giai đoạn khó khăn.Các con chị học giỏi, hai đứa con gái c̣n được học bổng , du học nước ngoài .Và lần này chúng ra nước ngoài đàng hoàng nhé không phải trốn vượt biên như hồi xưa.Khi học xong v́ giỏi giang ,chúng được định cư và ổn định cuộc sống bên đó .Giờ đây mỗi khi chiều thu về nghồi nghĩ lại chuyện ngày xưa mà chị rùng ḿnh.Tận mắt chứng kiến cái chết, cái khổ , c,ận kề ,và lúc này được hưởng sự khoan hồng của nhà nước.Chị thầm cám ơn cuộc đời và hứa, sẽ sống thật tốt ở phần đời c̣n lại, để hàng ngày cầu nguyện cho đất nước, cho tổ tiên ,và cho tất cả những người đă mất được b́nh yên, hạnh phúc.
VietBF©sưu tập
|