Loan đang chuẩn bị nấu cơm chiều th́ có chuông điện thoại reo:
- Loan à, Tuấn bị đụng xe, hiện đang nằm ở Bệnh viện quận 7. Em xuống nhanh nha!
Chị chỉ nhớ đến đó th́ mọi thứ đă rơi rớt, vỡ toang theo từng cơn đau tim bấy lâu nay. Rồi chị không biết cách nào chị cũng đến được bệnh viện, chân bay là là trên mặt đất, phía trước pḥng cấp cứu đồng nghiệp của anh chị đứng rất đông, mọi người nh́n chị sâu ngấn nước. Chị Thu ôm lấy chị, nghẹn ngào: "Tuấn bị nặng quá không qua khỏi em à. Em phải b́nh tĩnh, phải mạnh mẽ lên nghen em!"
Chị không c̣n nghe ǵ nữa, một bên là thằng con trai, một bên là chị ruột, họ đẩy chị vào pḥng cấp cứu lỉnh khỉnh máy móc móc trắng toát. Anh đang nằm, đầu méo một bên v́ bị thùng máy chiếc Novo tán vào. Mắt anh nh́n trừng trừng, h́nh như anh chết ngay tức th́ mà chưa kịp nhận ra đau đớn. Chị lấy hết sức lực, giơ cánh tay yếu ớt, vuốt mặt anh lần cuối và thều thào gọi: " Anh ơi!" rồi ngất lịm.
Chị rơi vào vùng không gian không trọng lượng, mọi thứ lơ lửng, tối mịt. Mọi vật quay ṿng, xoáy tṛn, chị thấy ḿnh bị hút vào cái phễu, rớt vào vùng không gian chói sáng. Thời gian quay ngược lại lúc anh chị yêu nhau.
Chị là tiểu thư, nhà chị giàu, chị bị bệnh tim nên xanh xao yếu ớt. Anh là con trai cả trong một gia đ́nh nghèo, cha anh vá xe đạp trên con đường chị hay đến trường. Mối t́nh nảy nở trong sự ngăn cấm của gia đ́nh chị. Chị yêu anh, yêu sự cần cù, chăm chỉ học hành mong thoát khỏi cái nghèo. Từ đứa con gái mềm yếu, bệnh tật chị bỗng trở nên mạnh mẽ. Chị từ bỏ gia đ́nh về với anh, buông thơng vật chất chị chọn yêu thương.
Qua bao nhiêu thời gian, anh đă chứng minh cho gia đ́nh chị thấy sự lựa chọn đúng đắn của chị. Anh gánh vác mọi việc trong gia đ́nh, anh lo cho chị từng ly từng tí. Ngày chị sinh con, anh đă khóc bên ngoài pḥng sinh khi người ta báo mẹ tṛn con vuông. Cũng từ đó, anh làm việc nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn mà chưa bao giờ than van hay mệt mỏi. Dường như anh sinh ra dành cho chị, lo lắng cho chị trong cuộc đời này.
Chị thấy cánh đồng mạ non xanh ŕ, chị thấy anh chạy, chị chạy theo, chị gọi anh, chị chạy thật nhanh theo anh. Bỗng anh dừng lại, quay ngoắt người nh́n chị, gương mặt tái nhợt, một con mắt máu chảy thành ḍng. Chị đưa tay định lau cho anh th́ anh khóc, anh bảo chị quay lại, anh không thể đi tiếp cùng chị đoạn đường sắp tới, chị phải thay anh lo cho con, phải biết tự chăm sóc ḿnh. Anh dặn chị không được khóc, anh xin lỗi, anh xin lỗi... rồi anh xô mạnh chị ngả xuống, chị rơi rơi, chới với, giật ḿnh, chị tỉnh dậy bên ngoài là tiếng trống kèn đám tang của anh.
Chị ngồi dậy lo cho đám tang của anh, tuyệt nhiên không một giọt lệ rề rà, chị tỉnh táo đến lạ. Tiếp theo là những ngày tháng chị vượt lên bệnh tật gồng gánh gia đ́nh mất đi trụ cột. Chị đưa đón đứa con trai chuẩn bị thi vào đại học, chị miệt mài cho đến lúc nhận được giấy báo con thi đỗ đại học.
Đêm đó, chị thắp nhang và gọi con lại thưa chuyện với cha. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị khóc, nước mắt không biết tự bao giờ, cứ tuôn ướt ṛng cả gương mặt nghị lực, chị nức nở gọi anh: " Ḿnh ơi, em đă cố gắng hết sức, đă thay ḿnh lo cho con, thay ḿnh tự chăm sóc bản thân. Em đă không khóc như ḿnh dặn, em nén ḷng v́ biết nếu khóc nhiều quá em sẽ không c̣n đủ sức mà đi tiếp. Ḿnh ơi, ḿnh cho em khóc đêm nay, con chúng ta đă thi đỗ đại học. Em xin ḿnh cho em khóc v́ thương nhớ ḿnh."
Nói rồi chị nấc nghẹn như anh mới mất hôm qua. Hai mẹ con cứ vậy ôm nhau mà khóc, nước mắt từ vết thương rộng quá, sâu quá, đau quá đă hơn năm tháng mà tươi rói, rỉ máu khó mà lành lặn.
Sống trên đời, ai cũng muốn đi cùng người bạn đời đến tận cuối con đường, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, cùng nhau trải qua những đau thương hạnh phúc của một kiếp người, nhưng giữa đường găy một nhịp cầu th́ sao?
Tôi hay bảo: Người sống luôn là người can đảm, can đảm nh́n nhận, can đảm bước tiếp trong đau thương, hoang hoải, trống vắng và cô đơn đến cuối con đường.
Mong sao đừng ai nửa chừng đứt nhịp v́ nỗi đau te tái đó chỉ hi vọng phôi phai, lợt lạt được qua thời gian mà thôi.
VietBF@sưu tập
|
|