- Lại một vụ chết đuối làm rúng động một vùng quê yên tĩnh, thanh b́nh. Nh́n cái xác nam giới chưa xác định danh tính, trương śnh, co quắp được trục vớt lên làm ai cũng rùng ḿnh kinh sợ. Không hiểu sao con sông nhỏ không sâu lắm, nước xanh thẳm, hiền ḥa xưa nay gắn bó thân thuộc với người dân nghèo khó nơi đây bỗng dưng nỗi giận, trong thời gian vài năm gần đây đă lấy đi ba, bốn mạng người. Người đầu tiên nhảy cầu chết là cô gái tự tử khi vừa tṛn 17 tuổi, c̣n đang học phổ thông năm cuối cấp. Lúc đó cây cầu xây xong được vài tháng. Ngày trước, qua lại giữa hai thôn làng bằng con đ̣ nhỏ. Mùa khô nước cạn muốn trơ đáy, có khi chạy xe máy qua lại được luôn, rất hiếm có trường hợp chết đuối. Vậy mà bây giờ có cầu lại liên tục xảy ra. Các nạn nhân đều là đàn ông khỏe mạnh mới lạ và khó hiểu. Họ chết không phải do nợ nần hay tệ nạn ǵ khác nên được thêu dệt những đồn đoán nghe lạnh gáy và hoang đường.
Những đêm khuya thanh vắng, cây cầu trở thành nỗi ám ảnh của người dân. Từ đâu xa xôi như có tiếng gió rít, vang vọng âm thanh mơ hồ tiếng khóc la ai oán của những oan hồn bỏ mạng nơi đây. Sau 8h tối là dân hai bên thôn chẳng ai dám qua lại cây cầu này một ḿnh.
Một đêm nọ, có một thanh niên ở xă bên qua nhà bạn học, đi ngang qua cây cầu này. Anh cưỡi chiếc xe cup cũ mèm, đèn pha mờ nhạt như chỉ vừa đủ rọi phía trước, chạy tà tà hướng về phía cây cầu. Ánh trăng thượng tuần mờ ảo, vành trăng như lưỡi liềm khi khuất khi hiện trong đám mây đen quằn quện. Lúc đó khoảng 10h khuya nên dân hai bên làng gần như ch́m vào giấc ngủ, đường sá vắng lặng không một bóng người. Anh chạy xe chầm chậm cố né ổ gà trên ḷng đường nên chiếc xe cứ cà thọt nhấp nhô. V́ ở nơi khác đến, lại lâu lắm mới đi đường này, vả lại anh đi học xa mới về nên không hề hay biết chiếc cầu mới làm bị ma ám này. Hai bên đường không có dân cư, chỉ có bạt ngàn cây rừng, một số khu bạch đàn trồng xen kẽ, một vài ao trũng rất hoang vu.
Bỗng bên đường có bóng người ngồi xơa tóc rũ rượi. Xe gần tới sát th́ cô gái mặc quần áo bà ba nhanh nhẹn đứng dậy, vẫy tay xin đi nhờ xe. Anh cũng vừa lo lắng ngờ ngợ, sao lại có ai xin quá giang vào giờ này mà lại ở nơi hoang vắng này. Bản tính hiền lương, thương người anh không nỡ bỏ đi, nhất là thấy cô gái bơ vơ một ḿnh. Anh từ từ dừng lại hỏi:
- Em đi đâu khuya thế này nguy hiểm quá, nhà ở đâu, em đi đâu?
Cô gái vén tóc qua hai bên, Giọng ngọt nhẹ, lộ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mái tóc dài óng mượt và vóc dáng thanh mảnh trạc tuổi 17, 18 ǵ đó.
- Dạ, em đi lấy thuốc cho mẹ em chỗ ông thầy Tư làng bên mà nhà không có ai nên em phải đi thôi.
Đoạn cô chỉ tay về khu vườn ẩn trong màn đêm có ngôi nhà tranh lấp ló:
- Nhà em ở đó anh. Anh cho em quá giang qua cầu một đoạn thôi, em tự đi bộ vô nhà thầy cũng được.
- Lát nữa, em về bằng cách ǵ? Anh thắc mắc.
- Lát nữa, em nhờ người nhà thầy đưa về, vả lại em cũng có nhà riêng mới tậu ở khu đó.
Anh hơi nghi hoặc nhưng thôi, ṭ ṃ nhiều làm ǵ. Nh́n cô thôn nữ hiền lành xinh đẹp, anh không nghi ngờ ǵ nữa, bảo cô lên xe.
Họ vừa đi vừa nói chuyện. Anh chạy xe tập trung, cẩn thận sợ xe lao xuống ổ gà sẽ làm cô gái hiểu lầm anh có ư đồ xấu. V́ tế nhị nên anh không hề ngoái nh́n lại cô gái ngồi phía sau. Giọng cô gái mượt mà, du dương làm anh như muốn mê mẩn. Thỉnh thoảng cô đưa bàn tay búp măng ôm ngang hông anh. Những lúc xe xuống ổ gà lắc lư, bộ ngực căng tṛn chạm nhẹ vào lưng anh, một cảm giác dễ chịu lạ thường, nhẹ nhàng thanh khiết, không hề nghĩ đến nhục dục. Họ nói chuyện vui vẻ với nhau nên đoạn đường dường như ngắn lại. Cây cầu sơn trắng hiện ra ngay trước mắt, bên dưới ḍng nước tối om, đen ng̣m trông xuống rờn rợn. Chiếc cầu dài chưa tới 100 mét, độ dốc không cao nhưng chiếc xe anh lắc mạnh như muốn va vào thành cầu. Anh lo lắng cố gh́ tay lái và nói cô gái vịn chặt cho khỏi ngă. Bàn tay cô gái như đặt vào lưng anh, cảm giác sợ hăi, xô mạnh như sắp rơi xuống sông nhưng tiếng cô gái động viên anh:
- Em không sao đâu, xe có vấn đề ǵ lắc mạnh vậy anh?
- Anh cũng không hiểu, anh mới sửa lại kỹ hết rồi mà!
Chiếc xe chật vật qua hết chiếc cầu, từ từ đổ dốc nhẹ nhàng. Chạy thêm một đoạn ngắn, chiếc xe như ngộp xăng, cà giựt muốn dừng lại ngay ngă ba nhỏ bên cánh rừng bạch đàn, cũng may là nó vẫn chạy tiếp không dở chứng. Nó mà hỏng lúc này là mệt, anh tự nhủ. Anh đang lựa lời để nói chuyện với cô v́ tính anh nhát gái nên măi đến hôm nay cũng chưa có mối t́nh vắt vai dù đă là sinh viên năm thứ hai rồi. Như sực nhớ ra, anh hỏi nhỏ nhẹ:
- À, mà năy giờ anh quên chưa hỏi tên em?
Không nghe trả lời, chiếc xe h́nh như nhẹ hơn và trông trống thế nào. Anh quay đầu lại th́ không thấy ai nữa. Cô gái xuống xe tự lúc nào mà không chào anh lấy một tiếng, kỳ thật! Anh nhớ lại lúc xe như muốn dừng ngay ngă ba, chắc gần lối vào nhà Thầy lang. Cô gái xuống lúc đó, có thể chào mà anh không nghe thấy cũng nên. Thôi không sao, anh vội chạy tăng tốc cho kịp đến nhà bạn học, ngủ lại để ngày mai hai đứa kịp ra lại trường.
Đêm đó anh ngủ mơ thấy cô gái tươi cười nh́n anh không nói ǵ. Nhưng ánh mắt bồ câu ấy, nụ cười có hai lúm đồng tiền thật duyên, khuôn mặt thánh thiện cùng mái tóc dài dù mới nh́n qua nhưng gần như anh nhớ rất rơ, nếu gặp lại sẽ nhận ra ngay. Anh hay gặp cô trong giấc mơ, dù anh dạn dĩ thổ lộ với cô nhiều nhưng cô chỉ cười cười, đôi khi vuốt nhẹ má anh rồi biến mất. Có hôm anh liều ôm chặt cô, đặt nụ hôn nồng nàn lên đôi môi mọng nước. Cô rên khe khẽ như cùng ḥa tấu bản nhạc t́nh lứa đôi. Đôi bồng đảo nóng hổi được anh dạo quanh, nhấp nhô h́nh sin làm anh không sao cưỡng nổi. Thứ cảm xúc anh chưa từng được nếm trải của đời trai. Anh bừng tỉnh, sờ xuống dưới có thứ ǵ đó ươn ướt làm anh thẹn muốn đỏ mặt một ḿnh. Có lẽ anh tương tư cô gái mất rồi. Anh chỉ mong chóng hết học ḱ sẽ quay lại thế nào cũng t́m được cô dù chỉ t́nh cờ gặp một lần mà sao lại gây nhung nhớ măi.
Anh hay kể cô gái cho bạn nghe, ai cũng cười anh tương tư mất rồi. Một cô thôn nữ trong một đêm khuya thanh vắng đă hớp hồn chàng kĩ sư tương lai với mối t́nh đầu nghe lăng mạn và hơi hướng liêu trai quá.
*********
Ḱ nghỉ hè cũng đến. Vừa về đến nhà, anh tức tốc lấy xe phóng qua nơi có chiếc cầu trắng bắc qua hai thôn làng. Anh đi ḷng ṿng cầu may thôi v́ đêm đó sơ ư không kịp hỏi tên cô gái nên không biết đâu mà t́m. T́m cả buổi trong vô vọng, anh chạy qua lại cây cầu hàng chục lần mong gặp lại cô. Anh t́m hỏi ra th́ đúng có nhà thầy Tư hành nghề lang y thật nhưng ông cũng không giúp ǵ được với thông tin mơ hồ kiểu này. Anh quay lại, cố nhớ chỗ đón cô gái và nh́n vào trong khu vườn để t́m h́nh dáng ngôi nhà tranh nhưng chẳng thấy đâu. Anh bỏ xe bên đường vô sâu vài trăm mét th́ đúng là có ngôi nhà cũ nát. H́nh như có bóng bà già trạc ngoài 60 tuổi nhưng khắc khổ, già nua đang nhặt củi khô ngoài vườn.
- Cháu chào bác! Cho cháu hỏi có một cô gái tầm 18 tuổi chỉ nhà cổ ở trong khu này mà cháu quên tên mất.
Bà nh́n anh sững ra một lúc rồi bảo bà chỉ sống có một ḿnh. Anh tỏ ra thất vọng, coi như cô gái ấy nói dối để chọc ghẹo anh. Bất giác anh lạnh sống lưng. Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người lên khuôn mặt khi anh nh́n vô trong nhà có một bàn thờ và h́nh cô gái trẻ. Vừa sợ hăi vừa hiếu ḱ, anh bước vô trong nh́n và hốt hoảng với khuôn mặt cô gái đó rồi, tại sao lại như vậy. Như hiểu ra, bà cụ nói:
- Con gái bác đó, tội nghiệp nó vắn số, mất đă ba năm rồi cháu à! Làm sao cháu biết bé, cháu là bạn học cùng trường à?
Anh nh́n lên bàn thờ, rồi nh́n bà hoảng hốt, lí nhí:
- Dạ, cháu mới gặp cô ấy cách đây ba, bốn tháng mà!
Bà thở dài:
- Không biết con bé linh thiêng ǵ mà cho vài người nh́n thấy nó nhưng chưa một lần cho mẹ ḿnh gặp dù là trong mơ. Bà cố kiềm nén lại mấy giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy nếp nhăn khắc khổ.
- Cháu ngồi chơi, để bác đi lấy nước uống.
Anh nh́n qua bàn thờ, vẫn mái tóc, chiếc áo, lúm đồng tiền và ánh mắt hút hồn đó mà ngỡ như một cơn ác mộng. Anh không tin là sự thật.
Bà rót nước chè màu nâu đỏ vào chiếc ly cũ màu xin xỉn, ngậm ngùi kể:
- Nó là đứa con gái ngoan duy nhất của bác. Ba nó bỏ hai mẹ con khi con bé được năm tuổi, lấy vợ khác sống ở thành phố, mười mấy năm chưa một lần quay lại. Đau khổ cùng cực, hai mẹ con nương tựa vào nhau đói no qua ngày. Con bé ngoan lắm, học giỏi, thương mẹ, đỡ đần cho mẹ bao việc, vậy mà ông trời nỡ nào... Bà ôm mặt khóc.
Anh ngồi bất động, tay cầm ly nước, một hồi cất tiếng:
- Làm sao mà em nó lại...
Bà nh́n xa xăm với ánh mắt căm hờn, oán trách xen lẫn đau thương:
- Cháu đi qua có thấy cây cầu trắng đó không?
- Dạ cháu thấy, h́nh như mới làm ba, bốn năm ǵ đó phải không bác?
- Chiếc cầu đó làm xong là niềm vui của hai thôn làng chưa được bao lâu th́ tai họa ập đến với gia đ́nh bác và một vài người khác
- Chuyện thế nào bác có thể kể cho cháu nghe không?
Bà dơi đôi mắt xa xăm, kể lại một cách chậm răi:
Hơn ba năm trước, xă đưa công ty xây dựng về làm cây cầu nối hai thôn làng với nhau. Ngày đó vui như hội, bà con mong chờ có được cây cầu qua lại mùa mưa đỡ phải đi đ̣ vừa nguy hiểm và khó khăn cách trở. Nhóm công nhân xây dựng đóng lán trại công trường, trú tạm kế chân cầu. Đêm đêm, họ vào thôn làng chơi được người dân chân chất ở đây quư mến. Con bé đem ḷng yêu một anh kĩ sư xây dựng, phụ trách công tŕnh. Lúc này con bé đang học lớp 12. Thằng đó điển trai, hát hay, đàn giỏi làm con bé phải ḷng mà bác không sao cản được. Bác la lầy con bé v́ họ đến rồi đi, ong bướm qua đường chứ ai lại đi lấy người quê mùa, nghèo khó ở vùng heo hút này. Nhưng rồi chúng quấn lấy nhau như sam trong sự bất lực của bác. Thôi th́ chỉ cầu mong nó thành thật như lời nó hứa, xong công tŕnh sẽ đưa ba mẹ đến nói chuyện cưới xin. Cây cầu khánh thành, đội xây dựng cũng rời đi, thằng kĩ sư quất ngựa truy phong, bặt tăm tích. Nghe đâu nó đă có vợ con ở thành phố và c̣n lừa gái nhiều nơi khác. Con bé đau đớn khi mang giọt máu của hắn hơn ba tháng.Tại lỗi của bác mà, bà ôm đầu đau khổ tột cùng. Ngay lúc con bé khủng hoảng nhất, cần điểm tựa của chính người mẹ ḿnh th́ bác đă chửi mắng, đuổi nó ra khỏi nhà. Nó quẫn trí, lang thang đói khát, không biết đi đâu về đâu đă gieo ḿnh trên cây cầu xuống sông chết tức tưởi. Tại bác hết mà, bà khóc rưng rức như thể nỗi đau vừa mới ập đến tức thời.
Anh nghe thẫn thờ, một cảm giác thương cảm tận đáy ḷng mà cũng hoang mang cùng cực. Anh nh́n sang bàn thờ, di ảnh với ánh mắt u buồn của cô gái như xác nhận lời của mẹ ḿnh. Bất giác, anh buộc miệng:
- Sao dại dột vậy em, tội nghiệp quá, em ơi!
Những giọt nước mắt như chực trào trên khuôn mặt non nớt chưa nếm bụi đời của chàng trai. Bà cũng nh́n anh ngạc nhiên v́ chỉ gặp qua bóng ma mà có t́nh thương người đến vậy.
Anh trấn tĩnh lại hỏi bà:
- Con nghe cô ấy nói có căn nhà mới tậu ǵ ở gần ngă ba đường vào xóm của thầy Tư là sao hả bác?
Bà nh́n anh, nh́n bàn thờ càng ngạc nhiên hơn
- Mộ của nó được chôn trong đó mà, có nghĩa địa của thôn phía sau nhà thầy Tư.
Anh run rẩy, hoảng sợ tột độ lén nh́n cô gái trên bàn thờ, đúng là cô ấy rồi, thầm nghĩ: sao em không siêu thoát c̣n trêu ghẹo anh làm ǵ nữa em ơi!
Anh giă từ căn nhà nhỏ với cảm giác mênh mang không tả được dù ngoài trời đang nắng chang chang đúng vào giờ canh ngọ.
Đêm đó anh nằm trằn trọc không sao ngủ được, cứ nhớ đến cô gái ấy là anh giật ḿnh vừa thương cảm vừa ớn lạnh. Đến hơn 2h đêm, anh mệt mỏi thiếp đi. Bỗng dưng cô gái hiện về, đứng ngay cửa sổ nh́n anh âu yếm:
- Em gặp thấy anh hiền lành, chân thật nên em đổi ư không đẩy anh xuống cầu. Em đă đẩy 3 gă đàn ông sàm sỡ khi em quá giang xe qua cầu. Em muốn ở lại làm oan hồn, trả thù đàn ông nên chần chừ không chịu theo phán quan về trời siêu thoát.
Cô đưa tay vuốt má anh. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô thủ thỉ:
- Sao em không làm đi để anh được theo em? Mà phải để anh khổ thế này!
- Em không thể, em chỉ làm với những kẻ sở khanh xấu xa, lừa lọc thôi. Em cảm tấm chân t́nh, muốn anh được sống hạnh phúc măi măi nơi trần gian dù ḿnh rất buồn bă, trống vắng. Anh là người đàn ông tốt, nếu có dịp anh ghé thăm mẹ em cho bà đỡ buồn. Em có lỗi với mẹ quá!
Cô khóc. Những giọt nước mắt trong veo chảy trên gương mặt thanh tú làm anh thấy nao ḷng quá. Anh ôm nàng vào ḷng thổn thức, khóc cho mối t́nh đầu giữa người với hồn ma lạc kiếp.
Nàng rúc đầu vào ḷng anh ray rứt:
- Em gặp được anh, em bỏ ư định hại người để trả thù rồi. Ông trời đă không sắp xếp cho hai đứa ḿnh gặp trước nên mới tạo mối t́nh oan trái này. Mong anh ở lại hạnh phúc. Em sẽ không gặp anh nữa, chờ đợi được siêu thoát theo đứa con bé bỏng của em. Trời sắp sáng rồi, vĩnh biệt anh!
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh với ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa. H́nh ảnh cô gái mờ dần theo hơi sương huyền ảo bên ngoài cửa sổ. Anh giật ḿnh gọi với theo:
- Em ơi! Em đừng đi.
Anh hốt hoảng bừng tỉnh giấc giữa muôn vàn lộn xộn trong tâm hồn ḿnh, mồ hôi toát ra nhễ nhại, đôi mắt đỏ hoe như đang khóc.
Anh mua một bó hoa hồng đỏ thắm, đặt trước ngôi mộ, tŕu mến nh́n vào mắt nàng mà không sợ hăi nữa. Một con bướm vàng nhỏ từ đâu bay tới, đậu vào tay anh lưu luyến. Anh muốn vuốt ve nhè nhẹ, chỉ sợ làm tổn thương nó. Anh thầm gửi đến nàng nơi vô định lời yêu thương dang dở. Con bướm la đà đậu lên tóc anh như âu yếm, rồi bay vào khoảng trời mênh mông ḥa vào những tia nắng vàng ban mai dịu nhẹ. Anh bước ra khỏi nghĩa địa ḷng thật nhẹ nhàng, b́nh an. Ngước ánh mắt nh́n mùa thu vàng óng trên từng khóm lá với những chú chim tương t́nh nhau nồng nàn, đón chào ngày mới. Anh thả xe chầm chậm qua cây cầu trắng, đất trời bừng sắc thu cao lồng lộng, mặt sông xanh trong tuyệt đẹp, chạy dài xa tít tận chân trời.
VietBF@sưu tập
|
|