
Có một ngày, ta chậm răi bước vào tuổi già – cái tuổi không c̣n lo toan cơm áo, cũng chẳng c̣n nhiều hoài băo phải theo đuổi. Chỉ c̣n lại ta, cùng những kư ức, những thói quen cũ, và người bạn đời – nếu vẫn c̣n may mắn bên cạnh.
Khi con cái đă trưởng thành, bay đi theo những chân trời riêng của chúng. Khi bạn bè không c̣n gặp nhau thường xuyên như trước. Khi sức khỏe bắt đầu chậm lại, trí nhớ đôi khi lỡ nhịp, ta mới thấy điều đáng sợ nhất không phải là bệnh tật hay già yếu, mà là sự cô đơn – ngay cả khi đang ở bên một người từng rất thân thuộc.
Bởi có những cặp vợ chồng sống cạnh nhau cả đời nhưng đến cuối cùng lại xa lạ, không c̣n ǵ để nói, không c̣n ǵ để chia sẻ. Người này ngồi pḥng này, người kia ngồi pḥng kia. Cơm ăn chung mâm, nhưng ḷng mỗi người một hướng. Họ đă từng thương nhau rất nhiều, nhưng rồi cuộc sống cuốn đi, chẳng ai c̣n đủ kiên nhẫn để lắng nghe, để quan tâm, để chăm sóc nhau như thuở ban đầu.
Tuổi già, nếu không c̣n một bàn tay ấm áp để nắm lấy, không c̣n một giọng nói quen thuộc để thủ thỉ, th́ dù nhà có rộng, tiền có nhiều, ḷng vẫn lạnh lẽo như căn pḥng không ai thắp đèn.
Thế nên, khi c̣n nhau, hăy đối xử với nhau thật tử tế. Hăy hỏi han nhau nhiều hơn một chút, ngồi cạnh nhau lâu hơn một chút, nắm tay nhau chặt hơn một chút. Đừng để đến khi một người rời đi mới giật ḿnh nhận ra – hóa ra, điều ḿnh cần nhất ở đoạn cuối đời lại chỉ là một người ngồi cạnh, im lặng cũng được, miễn là c̣n ở bên.
Tuổi già không tránh được sự lặng lẽ, nhưng nếu có một người cùng ḿnh đi qua những buổi sáng chậm, những chiều muộn không vội vàng, th́ mọi thứ bỗng nhẹ nhàng biết bao.
Và nếu được ước một điều cho đoạn cuối của cuộc đời, xin được ước rằng: chúng ta vẫn c̣n bên nhau – không chỉ là cùng sống, mà là cùng thương.
VietBF@sưu tập