Chúng tôi đang ly thân, và hành động tự ư đưa cháu đi của mẹ chồng chỉ là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, chấm dứt cuộc hôn nhân vốn đă rạn nứt từ lâu.
Ngay từ khi yêu nhau, vợ chồng tôi đă có quá nhiều điểm không hợp, nhưng vẫn cố chấp bước vào hôn nhân, hy vọng mọi thứ sẽ thay đổi. Kết quả là cả hai đều mệt mỏi, kéo theo nỗi buồn và tổn thương cho cả hai bên gia đ́nh.
Chúng tôi có thể đă không đi đến nước này nếu không có sự can thiệp quá mức của mẹ chồng. Mối quan hệ giữa hai gia đ́nh vốn đă không êm đẹp, nay càng căng thẳng hơn v́ những lời qua tiếng lại, sự thiếu tin tưởng và những cách cư xử thiếu tinh tế. Đỉnh điểm là sau sự việc xảy ra chiều hôm qua.
Cuối tuần, tôi đưa con gái sang nhà ông bà ngoại chơi để nhờ trông giúp một lúc v́ tôi có hẹn khám sức khỏe, mà vấn đề hơi nhạy cảm nên không chia sẻ chi tiết với ai. Tôi chỉ dặn ông bà cho bé ăn bữa xế, tôi sẽ quay lại ngay. Con bé gần 4 tuổi rồi, ngoan và biết nghe lời, nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Nhưng chưa kịp vào đến pḥng khám th́ mẹ tôi gọi điện thoại, giọng hoảng loạn: “Con Kem mất tích rồi!”
Tôi như chết lặng. Tay chân rụng rời, đầu óc trống rỗng. Tôi vội phóng xe về nhà, tim đập loạn trong lồng ngực.
Ảnh minh họa.
Về đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoảng hốt hơn nữa, hàng xóm đứng đầy sân. Mẹ tôi ngồi bệt dưới đất, tóc rối, áo ướt đẫm nước mắt. Bố tôi th́ đang đứng căi nhau gay gắt với chồng tôi – anh ấy vừa đến nơi, c̣n chưa tháo mũ bảo hiểm đă đỏ mặt tía tai, lớn tiếng tra hỏi v́ sao ông bà ngoại để mất cháu.
Mẹ tôi kể rằng sau khi cho Kem ăn xong, bé nằm trên vơng xem tivi ở pḥng khách. Thấy cháu ngủ say, ông bà tranh thủ ra vườn cho gà ăn và hái ít rau. Khoảng nửa tiếng sau quay lại th́ vơng trống không, tivi vẫn mở, cổng nhà vẫn mở, nhưng Kem th́ biến mất. Họ hốt hoảng chạy khắp xóm t́m, nhưng chẳng ai thấy cháu. Có người c̣n nói bóng gió chuyện bắt cóc, khiến bố mẹ tôi hoảng đến phát run.
Tôi cố giữ b́nh tĩnh để nghĩ cách xử lư, nhưng chồng tôi th́ mất kiểm soát. Anh ta quát tháo, mắng mỏ bố mẹ tôi, dùng những lời lẽ nặng nề, đổ hết lỗi cho ông bà. Bố tôi không chịu được nên đă căi tay đôi và tát cho chồng tôi hai cái.
Khi cả nhà đang hỗn loạn, hàng xóm định gọi công an th́ mẹ chồng tôi bất ngờ xuất hiện – bà đạp xe tới, phía sau là con gái tôi, Kem.
Cả nhà sửng sốt. Ai cũng hỏi dồn dập bà t́m thấy cháu ở đâu. Mẹ chồng tôi thản nhiên đáp: “Tôi qua đón nó đi chợ chơi, có ai mất tích ǵ đâu mà làm ầm lên thế.”
Bố tôi đang giằng co với con rể th́ sững người, ngồi lặng xuống. Mẹ tôi mừng rỡ chạy tới bế cháu th́ bị mẹ chồng ngăn lại, không cho bế. Bà trách ông bà ngoại vô trách nhiệm, để cháu nằm một ḿnh không trông coi, ai bế đi cũng chẳng hay biết. Mẹ tôi ức nghẹn, chỉ nói: “Bà qua mà không mở lời, để cả nhà tưởng cháu bị bắt cóc th́ ai mà không rối!”
Khung cảnh lúc ấy thật sự hỗn loạn. Chồng tôi th́ bị bố tôi đánh rách cả tay áo. Hàng xóm sau khi can ngăn đánh nhau lại đứng túm tụm bàn tán. Tôi ngại ngùng phải đứng ra mời mọi người về, mong giữ chút thể diện cuối cùng cho gia đ́nh.
Chuyện sau đó c̣n rối ren hơn. Chồng tôi, sau khi xúc phạm bố mẹ vợ, cảm thấy xấu hổ và ân hận. Nhưng bố mẹ tôi th́ không chấp nhận tha thứ. Họ thẳng thắn bảo tôi nên ly hôn, ôm con về cho ông bà nuôi dạy, chứ không thể để cháu lớn lên trong một môi trường đầy căng thẳng và thiếu tôn trọng như thế.
Buổi họp mặt hai bên tối qua căng như dây đàn. Không ai nhường ai, không ai nghe ai. Và hành động tự ư đưa cháu đi của mẹ chồng – không báo trước, không xin phép – chỉ là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.