
Mỗi chiều tan học, tôi đều thấy bà cụ ngồi nép bên vỉa hè với vài nải chuối nhỏ. Bà không rao to, chỉ nhẹ nhàng nói:
– Chuối ngự đây, ngon lắm cháu ơi...
Hôm nào tôi có tiền lẻ, tôi lại mua một quả. Bà lúc nào cũng gói ghém cẩn thận trong tờ giấy báo cũ rồi mỉm cười:
– Bà cảm ơn cháu, học giỏi nha.
Một hôm trời mưa to, bà không có ở đó. Tôi chợt thấy trống vắng. Hỏi bác giữ xe gần đó mới biết bà bị ốm, nhà tận dưới chân cầu Long Biên, ngày nào cũng đạp xe mười cây số lên bán chuối, để dành tiền mua sữa gửi cho đứa cháu bị tim bẩm sinh.
Tôi lặng người.
Chiều hôm sau, tôi mua một nải chuối thật to ở chợ rồi đạp xe tới chỗ bà vẫn ngồi. Gặp bà, tôi biếu lại:
– Bà giữ mà ăn, hôm qua cháu thấy bà ốm...
Bà cụ mừng rơi nước mắt. Bà cứ nắm tay tôi run run. Tôi chỉ biết cười.
Và từ hôm đó, tôi vẫn ghé lại mỗi chiều, không phải để mua chuối, mà để hỏi thăm một người bà xa lạ – nhưng chưa bao giờ thấy xa.
VietBF@sưu tập