Nhiều người đàn ông chỉ đủ gan để lên giường với một người phụ nữ có giá trị, nhưng lại rút lui khi được mời bước vào đời sống thật của cô ấy.
Vì sao? Vì sợ không gồng nổi cái tôi. Vì sợ lép vế. Vì sợ bị so sánh. Và nhất là vì họ chỉ muốn một người để dắt, chứ không phải một người để đồng hành.
Anh đừng cưới nếu anh chỉ muốn một cô vợ biết gật. Biết cười giả lả khi anh sai. Biết câm lặng khi anh vô lý. Biết vâng lời như một con robot có lập trình. Cái đó, công nghệ AI giờ làm tốt hơn nhiều.
Người phụ nữ đáng cưới không phải là người đi sau, mà là người đủ vững vàng để đi cạnh anh. Khi anh mỏi, cô ấy chống. Khi anh mù phương hướng, cô ấy cầm lái. Khi anh yếu lòng, cô ấy không buông.
Ngày xưa có Trác Văn Quân, con gái nhà phú hộ, sống trong nhung lụa. Nhưng khi gặp Tư Mã Tương Như, chàng trai nghèo nhưng có tài, cô bỏ tất cả, trốn nhà theo chồng. Không khóc than, không oán trách.
Cô mở quán rượu, cùng chồng gầy dựng lại từ hai bàn tay trắng. Cô không cần người nuôi, không cần đàn ông làm chỗ dựa. Cô là người gánh vác cùng. Là người đứng vai ngang. Là người dám yêu và dám sống vì lựa chọn của mình. Và sau tất cả, chính người cha từng từ mặt cũng phải đón con về, vì quá phục.
Phụ nữ như thế không cần ai dắt. Họ chỉ cần một người xứng đáng để đi cạnh. Không cần anh giàu, nhưng cần anh bản lĩnh. Không cần anh quyền lực, nhưng cần anh biết trân trọng người phụ nữ đang rực rỡ trước mặt mình.
Còn nếu anh vẫn muốn một người dễ bảo cho khỏi cãi, khỏi mệt đầu, khỏi mất mặt, thì tốt nhất anh đừng cưới. Hãy nuôi chó. Trung thành hơn, dễ điều khiển hơn, và tuyệt đối không cãi lại khi anh sai.
Đàn ông bản lĩnh không sợ vợ giỏi. Họ chỉ sợ mình mãi nhỏ bé. Và phụ nữ có giá trị sẽ không bao giờ chấp nhận sống cùng một người đàn ông chỉ đủ sức nắm tay họ trong bóng tối, nhưng run rẩy trước ánh sáng họ toả ra giữa đời.
VietBF@sưu tập