Không phải ai mỉm cười cũng là người sẽ ở lại
(“Và không phải ai quay lưng cũng là người phản bội…”)
Có những ngày, bạn quá tử tế.
Tử tế đến mức quên mất ranh giới giữa trái tim ḿnh và người khác.
Bạn nghĩ rằng nếu ḿnh đủ chân thành, đủ dịu dàng, đủ biết điều… th́ sẽ không ai làm tổn thương bạn.
Nhưng rồi điều ngược lại xảy ra.
Sự tử tế ấy lại trở thành cái cớ để người khác dễ dàng rời đi, dễ dàng buông lời phán xét, dễ dàng quên mất giá trị của bạn.
Bạn bắt đầu tự hỏi:
“Phải chăng ḿnh đă quá mềm yếu?
Hay ḷng tốt giờ đây là thứ dễ bị lợi dụng nhất trên đời?”
Câu chuyện của chiếc cốc sứ trong gian bếp cũ
Ngày nọ, một người đàn ông ghé qua tiệm đồ cũ.
Anh nh́n thấy một chiếc cốc sứ cũ kỹ, nứt một đường rất nhỏ bên thành.
Người bán lắc đầu:
– Cái này chẳng ai mua đâu.
Anh đáp:
– Tôi không mua để dùng. Tôi mua v́ chiếc cốc này giống tôi.
Người bán ngạc nhiên:
– Giống chỗ nào?
Anh nói, giọng trầm:
– Bề ngoài không c̣n hoàn hảo, từng bị bỏ quên, nhưng bên trong… vẫn giữ được h́nh dáng nguyên vẹn, vẫn có thể chứa đầy những điều tử tế.
Anh mang chiếc cốc về. Không đựng nước, không dùng cho ai khác. Anh đặt nó trên bàn làm việc, mỗi sáng đều rót vào đó một ít nắng và một chút b́nh yên.
⸻
Không phải mọi tổn thương đều cần gượng gạo vá víu để tiếp tục phục vụ người khác.
Có những vết nứt sinh ra là để nhắc bạn nhớ:
Từ giờ, hăy chỉ đựng những ǵ thật xứng đáng.
Chiêm nghiệm mở rộng: Khi ḷng tốt không c̣n là chỗ trú
Từ ngàn xưa, các đạo lư phương Đông luôn dạy về “vô vi” – tức là sống thuận theo đạo, không cưỡng cầu, không níu giữ.
Trong triết lư phương Tây, người ta lại nói về “ranh giới cá nhân” như một phẩm chất trưởng thành – biết tử tế mà không thỏa hiệp, biết mềm mại mà vẫn rơ ràng.
Khi bạn không c̣n quá cần được yêu thương, bạn bắt đầu biết cách yêu ḿnh đúng mực.
Khi bạn thôi dùng nụ cười để che giấu nỗi buồn, bạn học được cách giữ im lặng như một h́nh thức bảo vệ thiêng liêng.
Và khi bạn không c̣n sợ cô đơn, bạn sẽ thấy: cô đơn không phải là sự trống rỗng… mà là khoảng thinh lặng để trở về với chính ḿnh.
🌸 Viết cho những người từng quá tử tế, để rồi nhận ra rằng ḷng tốt không thể trở thành vé thông hành cho sự an yên… nếu không đi kèm với sự tỉnh thức.
VietBF@sưu tập