Vào năm 1954, Annie Wilkins 63 tuổi.
Bà cô đơn, bệnh tật, không một xu dính túi và không c̣n nhà để về.
Bác sĩ nói rằng bà chỉ c̣n sống được khoảng hai năm nữa.
Nhưng Annie không chấp nhận cái chết đến mà chưa thực hiện được ước mơ cuối cùng của đời ḿnh:
được tận mắt nh́n thấy Thái B́nh Dương.
Thay v́ buông xuôi hay vào viện dưỡng lăo như mọi người khuyên,
bà mua một con ngựa, mặc đồ đàn ông,
và lên đường về phía Tây.
Không bản đồ. Không la bàn. Không sợ hăi.
Bạn đồng hành của bà là Tarzan, một con ngựa đua già mà bà đă cứu sống.
Đi cùng họ là Dépêche-Toi, con chó lai trung thành của bà.
Bộ ba này bắt đầu một hành tŕnh hơn 6.000 km xuyên nước Mỹ,
vượt qua băo tuyết, đường núi, sa mạc và sự hoài nghi của người đời.
Annie cưỡi ngựa giữa làn xe tải trên những xa lộ mới,
băng qua những thị trấn, cánh đồng, núi tuyết,
ngủ trong các chuồng trại,
được người lạ mời ở lại — và đôi khi, trở thành bạn bè thân thiết.
Trên đường đi, bà gặp gỡ những nhân vật nổi tiếng như Andrew Wyeth, Groucho Marx, và Art Linkletter.
Người ta đề nghị cho bà chỗ ở, việc làm, thậm chí… lời cầu hôn.
Nhưng Annie chỉ mỉm cười, và tiếp tục tiến về phía trước.
Vào thời đại mà ô tô tượng trưng cho văn minh,
truyền h́nh bắt đầu chi phối cuộc sống,
th́ một người phụ nữ, một con ngựa, và một chú chó
đă nhắc cả nước Mỹ nhớ lại giá trị của sự gần gũi, ḷng tốt, và t́nh người.
Và bà không chết sau hai năm.
Bà đă đến được bờ Thái B́nh Dương.
Và sống thêm nhiều năm nữa để kể lại câu chuyện của ḿnh.
Annie Wilkins không chỉ băng qua một đất nước.
Bà đă chứng minh rằng:
Ḷng dũng cảm không có tuổi.
Cuộc phiêu lưu có thể bắt đầu khi mọi thứ tưởng như đă chấm hết.
Và ngay cả trên những con đường gồ ghề nhất,
vẫn luôn có một chỗ cho niềm hy vọng.
VietBF@ sưu tập