VBF-Dù biết chồng mất đă được 2 năm xong bà vẫn chưa thể quên được người chồng của ḿnh.Hàng ngày bà vẫn tự viết những ḍng tâm sự để cho đỡ xót xa nhưng lại khiến cho người xem phải nghẹn ḷng.Suốt 2 năm qua, kể từ ngày chồng đi cứu trợ người dân vùng lũ và tử nạn, nỗi đau của bà Phạm Thị Hà (quê Hưng Phú, Hưng Nguyên, Nghệ An) chẳng thể nguôi ngoai. Chồng bà là ông Nguyễn Tài Dũng, Phó Giám đốc Sở Công thương Nghệ An, người tử vong khi đang trên đường cứu trợ đồng bào vùng lũ.
Sau khi ông mất, bà vẫn đều đặn đăng tải những ḍng nhật kư yêu thương cảm động trên Facebook của chồng:
“Anh ạ, dù em đă xa anh rồi và sẽ mất anh măi măi nhưng anh cũng đừng lo nhiều, em nguyện sẽ thay gánh vác mọi việc anh để lại. Mặc dù em suy sụp đớn đau, nhưng em phải gồng ḿnh để sống v́ nhiều việc phải lo phải không anh? Chờ em anh nhé!”; “Đêm nay em sẽ không ngủ để thức cùng anh và sưởi ấm cho anh”.

“Anh yêu! Ngoài trời giờ không mưa nữa rồi chắc anh không lạnh nữa. Anh cứ thanh thản ra đi. Em tuy không c̣n anh ở bên chia sẻ động viên nhưng em sẽ cố gắng sống để lo công việc, anh hăy tiếp sức cho em, anh nhé. Bây giờ, em vừa làm mẹ vừa làm cha để lo cho gia đ́nh khi không c̣n anh nữa. Anh có biết em cô đơn lắm không. Những đêm mưa gió băo bùng một ḿnh em trong căn pḥng và những ngày lễ mọi người có đôi có cặp c̣n em thui thủi một ḿnh. Từ lúc không c̣n anh bên cạnh em hầu như ở trong nhà không muốn đi đâu".
“Em bảo không được khóc và không khóc, thế mà nước mắt sao cứ tuôn trào không ngăn được. Anh yêu! Mùa này là mùa băo lụt anh hăy phù hộ cho dân ḿnh đừng băo lụt nữa và đừng bao giờ có cảnh chia ĺa mẹ mất con vợ mất chồng, các con th́ mất cha. Cảnh này mong rằng đừng có ai phải chịu nữa”.
“Anh yêu! Ngày này của năm ngoái mọi người sắp đưa anh về qua nhà lần cuối, sau đó đưa anh về đất mẹ Thanh Chương, nơi đó c̣n có mẹ già đang ngày đêm mong nhớ anh. Rồi đất mẹ sẽ ôm anh vào ḷng ru anh ngủ ngàn thu. Anh ra đi thanh thản, mọi người luôn nhớ anh và em sẽ là người bên anh măi măi. Chúc anh ngủ ngon trong đất mẹ yên lành quên đi nỗi nhọc nhằn chốn dương gian!”.
Những đêm nhớ chồng đến quặn thắt, nh́n di ảnh của chồng, trong căn nhà trống trải bà Phạm Thị Hà lại khóc: “Anh yêu! Ngoài trời mưa rơi tí tách bầu trời đen kịt, đă hơn 3h sáng em không ngủ được, xung quanh làng xóm th́ im ắng quá em buồn quá nên em lại nói chuyện cùng anh đây. Mong rằng khi nói chuyện cùng anh th́ giấc ngủ sẽ đến để em quên đi mọi khổ đau trên trần gian này. Khi chúng ḿnh c̣n ở bên nhau những lúc em buồn hay không ngủ được anh thường hát ru, ru như đứa trẻ, thế là em lại ngủ ngon lành. Những lúc không ngủ, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về, em làm sao mà quên được anh”.
“Anh yêu! Giờ khắc giao thừa đă đến em đă làm xong mâm xôi gà cúng Tiên tổ và anh. Ḷng quặn đau, xót xa cho số phận, nước mắt cứ thay nhau tràn làm nḥa mắt em. Đứng trước di ảnh anh mà em không thể tin nổi là anh đang ở đó mỉm cười với em. Anh ơi, biết đến bao giờ cho ḷng em nguôi ngoai, càng ngày em càng nhớ thương anh nhiều hơn, anh yêu ạ”, bà viết ngày ngày 19/2/2014.
“Hơn một năm rồi nhưng bộ quần áo và khăn mặt của anh em vẫn gói trong bao nilon không dám giặt, v́ sợ mất mùi mồ hôi của anh. Những đêm khó ngủ em thường mang ra để t́m lại hơi ấm của anh, để em đi vào giấc ngủ nhưng đêm nay dù làm ǵ cũng không ngủ được, nhắm mắt lại là cứ thấy có ai đó nh́n em. Có phải anh không anh?”.
Từng ngày, từng ngày, bà Hà lại trải t́nh cảm, tâm hồn ḿnh cùng chồng như thế…
tm